Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vĩnh Lạc Công Chúa - 66

Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:45:13
Lượt xem: 247

Phó Triều Nguyệt

Suốt cuộc đời của Phó Triều Nguyệt, nàng chỉ hai lần nhìn thấy nước mắt của Phó Cẩm Vân, một lần là vào đêm an táng mẫu thân nàng, một lần là vài ngày trước khi Phó Cẩm Vân qua đời.

Nàng vẫn còn nhớ ngày mẫu thân qua đời, là một buổi trưa mùa đông. Tuyết rơi dày đặc, từ đêm qua đến giờ, vẫn chưa ngừng.

Hoàng thượng tổ phụ, quý phi tổ mẫu, tam di, tứ di, thái tử cữu cữu, thái tử phi cữu mẫu, nhị cữu cữu, nhị cữu mẫu, tam cữu cữu, tam cữu mẫu,... tất cả đều đến, nàng tìm kiếm trong đám đông, duy chỉ thiếu một người, Triệu thúc thúc.

Cuối cùng, Phó Triều Nguyệt bị cha sai ra ngoài chơi với các anh chị em. Họ đều nghĩ nàng còn nhỏ, không biết chuyện gì đã xảy ra. Thực ra nàng biết tất cả, nàng biết từ hôm nay nàng sẽ không còn mẹ nữa.

Nàng ngồi một mình bên ngoài phòng, nàng rất sợ, sợ cha cũng sẽ ở lại trong phòng mà không ra nữa.

Nàng chờ đợi, chờ đợi, mãi cho đến khi tuyết ngừng rơi, cánh cửa mở ra, nàng lập tức tỉnh táo lại.

Lúc đó nàng mới mười tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng vì lạnh, trên đó là những giọt nước mắt đã khô. Nàng ngẩng đầu hỏi Phó Cẩm Vân: “Cha ơi, mẹ có phải không cần con nữa không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vinh-lac-cong-chua/66.html.]

Phó Cẩm Vân thoáng sững sờ, đưa tay xoa đầu nhỏ của nàng, ôn nhu cười nói: “Đừng nói lung tung, nương của con chỉ đang ngủ thôi.”

Rồi hắn dắt tay nàng, giao cho Thái tử đang đứng đợi bên ngoài.

Khi Phó Cẩm Vân xoay người, Phó Triều Nguyệt hất tay Thái tử ra, chạy về phía hắn, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn. Nàng không khóc, chỉ ngước đôi mắt trong veo nhìn hắn, nghiêm túc hỏi: “Phụ thân, người sẽ đến đón con phải không?”

Phó Cẩm Vân khựng lại, lời Cao Nhược Hoa chợt hiện về trong tâm trí hắn. Hắn vốn định đi cùng nàng, nhưng giờ phút này, hắn bỗng hiểu ra, Triều Nguyệt còn quá nhỏ, vẫn cần có hắn bên cạnh. Hắn không thể cứ thế mà rời đi, bỏ mặc nàng một mình.

Hắn ngồi xuống, ôm lấy đứa con gái bé bỏng, cũng nghiêm túc đáp: “Sẽ.”

Triều Nguyệt ngẫm nghĩ, đưa ngón út ra: “Móc ngoéo nhé.”

Hai người móc ngoéo xong, Triều Nguyệt cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười, rồi theo Thái tử vào cung.

Ngày Cao Nhược Hoa được an táng, nàng được Phó Cẩm Vân đón về. Tối hôm đó, nàng tìm kiếm thật lâu, cuối cùng nhìn thấy Phó Cẩm Vân bên một cái ao. Hắn say mèm, nửa người ngâm mình dưới nước. Dù nước mùa đông lạnh buốt thấu xương, nhưng hắn dường như không hề hay biết.

Loading...