Vĩnh Lạc Công Chúa - 57
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:42:06
Lượt xem: 167
Ta và Phụ hoàng liếc nhìn nhau, ông thừa lúc Mẫu phi không để ý lặng lẽ vứt chiếc quạt đi. Khi Mẫu phi sắp nổi trận lôi đình, ta vội vàng lấy khăn tay ra, Phụ hoàng nhận lấy nhẹ nhàng lau mặt cho bà, an ủi: “Ái phi đừng giận, để trẫm xem nào, không ngờ ái phi tức giận cũng xinh đẹp như vậy.”
“Thật sao?” Tâm trạng Mẫu phi lại chuyển từ mưa sang nắng: “Chàng chỉ giỏi nói lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành ta thôi.”
Có thể thấy, thay đổi sắc mặt là truyền thống của hoàng tộc chúng ta.
“Đó không phải là lời ngon tiếng ngọt, mà là sự thật.”
“Hôm nay Hoàng thượng ăn mật ong à?”
“Mật ong nào có ngọt bằng nàng?”
Thấy tình hình sắp phát triển theo hướng không phù hợp với trẻ em, ta vội ho một tiếng để thể hiện sự hiện diện của mình. Hai người như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngồi ngay ngắn lại.
“Mẫu phi, con còn nhỏ mà.”
“Chỉ là định trước thôi, đâu phải là gả ngay cho hắn.”
“Tại sao lại là Phó Cẩm Thư?”
“Ta thấy ngày thường con cứ dán mắt vào hắn, có một thời gian còn ngày nào cũng chạy đến chỗ hắn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vinh-lac-cong-chua/57.html.]
Ta kinh ngạc nhìn Phụ hoàng, Phụ hoàng gật đầu với ta.
“Hơn nữa, lần này con bỏ đi, với tính cách của con, nếu không muốn quay về thì dù Phụ hoàng có phái bao nhiêu người cũng không thể đưa con trở lại.” Mẫu phi tỏ vẻ không thể bị lừa, “Lần này lại quay về nhanh chóng như vậy, nếu không phải vì Phó Cẩm Thư thì vì cái gì?”
Phụ hoàng ở bên cạnh gật đầu tỏ vẻ tán thành sâu sắc.
Ta vội vàng nói: “Rõ ràng là Phó Cẩm Vân!”
Nói xong, ta thấy Mẫu phi vẫn không có biểu cảm gì, Phụ hoàng thì vẻ mặt “quả nhiên là vậy”.
“Không phải chứ... hai người không nên ngạc nhiên một chút sao?”
“Ồ?”
Phụ hoàng rất phối hợp với ta, biểu cảm ngạc nhiên vừa đủ, trông rất giả tạo.
“Theo lẽ thường, hai người không phải nên phản đối, rồi nói chàng ấy không xứng với con, sau đó chỉ định cho con một cuộc hôn nhân khác, con không đồng ý, rồi bắt đầu tuyệt thực, nhảy giếng, treo cổ, được cứu xuống, lại tiếp tục tuyệt thực, nhảy giếng, treo cổ, lại được cứu xuống, cứ lặp đi lặp lại vài lần như vậy, cuối cùng hai người không còn cách nào khác, sau một lần con và chàng ấy bỏ trốn bị bắt mới mệt mỏi đồng ý hay sao?”
Mẫu phi nhìn ta với ánh mắt trìu mến: “Trường Du nhi, con nên đi khám thái y đi.” Bà sờ đầu ta, “Ta nghi ngờ lúc ta sinh con ra, con ra bằng chân trước.”
Cứ như vậy, ta và Phó Cẩm Vân coi như đã thành đôi.
Chỉ là khi ta rời đi, có nghe thấy Phụ hoàng nói với Mẫu phi: “Ta thắng rồi, tối nay...”