Vĩnh Lạc Công Chúa - 55
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:41:26
Lượt xem: 226
“Triệu Ứng, huynh tự chơi đi nhé.”
Do lao đến quá nhanh, Phó Cẩm Vân suýt nữa không đứng vững được, ôm ta lùi lại một bước, sau đó mới cẩn thận đặt ta xuống.
“Có chuyện gì vậy?” Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y chàng không buông, trong lòng tràn đầy vui sướng.
“Đưa nàng đến một nơi.” Chàng dắt ta, rồi bế ta lên ngựa, thúc ngựa đi về phía trước.
Trên xe ngựa ló ra một cái đầu, Triệu Ứng bất bình nói: “Cao Nhược Hoa, ngươi trọng sắc khinh bạn!”
Ta dựa vào lòng Phó Cẩm Vân, khóe miệng không kìm được nụ cười, tai tự động bỏ qua lời nói của hắn.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Ta nghe nói ở đây có một rừng đào, muốn... đưa nàng đi xem.”
Ta quay đầu lại, thấy chàng nhìn thẳng về phía trước, tai hơi đỏ lên.
Ta vui mừng: “Chúng ta đi trộm đào sao?”
Ta có thể cảm nhận được lồng n.g.ự.c chàng rung lên, bên tai là tiếng gió rít xen lẫn tiếng cười của chàng.
“Không phải.”
“Vậy làm gì? Mua đào sao?” Ta không nghĩ ra ở một rừng đào chín mọng, ngoài ăn đào ra còn có thể làm gì khác.
“Muốn ở bên nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vinh-lac-cong-chua/55.html.]
“Ồ... ồ, ta cũng muốn.”
Phó Cẩm Vân buộc ngựa vào một gốc cây, ta đứng bên cạnh chờ chàng. Trước mặt là một hồ nước xanh biếc, mặt hồ phản chiếu những ngọn núi xanh trùng điệp. Bên phải là một rừng đào, không có quả đào nào, chỉ còn lại những cành cây trơ trụi.
Chúng ta thong thả đi dọc theo bờ hồ.
Thật ra, ta chưa từng yêu đương, không biết rõ hẹn hò thì nên làm gì, lén nhìn Phó Cẩm Vân, thấy chàng dường như cũng không biết lắm.
Ta thầm nghĩ, nắm tay sao? Đã nắm rồi. Hôn môi sao? Hình như còn sớm hơn cả nắm tay. Bước tiếp theo nên làm gì nhỉ? Hình như là thành thân rồi.
Cái này...
Năm nay ta mới mười sáu tuổi, nếu ở thời đại của chúng ta, đây đúng là yêu sớm, bị bắt được là phải mời phụ huynh đến đấy. Tuy rằng bây giờ mười lăm tuổi đã có thể thành thân, nhưng ta vẫn còn là một đứa trẻ mà, thành thân bây giờ có phải hơi sớm quá không?
“Nàng đang nghĩ gì vậy?”
Giọng nói của Phó Cẩm Vân vang lên bên tai, ta không suy nghĩ mà đáp lại chàng: “Thành thân.”
Thấy vẻ mặt phức tạp của chàng, ta không nhịn được giải thích cho chàng: “Chàng xem, những việc mà các cặp tình lữ làm với nhau, nắm tay, hôn môi chúng ta đều đã làm cả rồi, bây giờ chúng ta chỉ còn thiếu mỗi việc thành thân thôi.”
Nghĩ đến việc ta mới mười sáu, còn chàng hai mươi tuổi, ta có vẻ còn quá trẻ con trước mặt chàng, ta lại bắt đầu lo lắng: “Chúng ta có phải quá nhanh không? Hay là chàng đợi ta hai năm, đợi ta đến mười tám tuổi, bây giờ ta còn chưa chín chắn, chẳng phải chàng thích cô nương chín chắn sao? Đợi ta mười tám tuổi là ta đủ chín chắn rồi.”
“Ai nói với nàng rằng ta thích những cô nương chín chắn?” Chàng nhìn ta, vẻ mặt khó hiểu.
“Chính chàng nói mà, chàng nói chàng thích những cô gái biết chữ, hiểu lễ nghĩa, thấu hiểu lòng người. Hừ!”
Chàng chủ động nắm lấy tay ta, nụ cười càng đậm: “Thật sao? Ta có nói vậy ư?”