Vĩnh Lạc Công Chúa - 40
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:32:11
Lượt xem: 513
“Biết rồi ạ!”
Ta dùng cả tay cả chân bò lên tảng đá lớn. Phương Tương Ngân nhìn ta với vẻ mặt phức tạp.
“Ngươi làm sao vậy? Thấy ta nên cảm động quá sao?” Ta ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Có lẽ vậy.” Phương Tương Ngân thu hồi ánh mắt, nhìn xuống mặt nước, giọng nói có chút yếu ớt.
“Sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi nên ở cùng Nhị ca sao?”
“Thuộc hạ đâu phải bán mình cho Tấn vương.” Phương Tương Ngân đứng dậy kéo cần câu lên, chỉ thấy một đống rong rêu. Hắn lại ngồi xuống, hiếm khi quan tâm ta một câu: “Công chúa, người đây là?”
“À, nói ra thì dài dòng lắm...”
Phương Tương Ngân nhanh chóng ngắt lời ta: “Vậy thì đừng nói nữa.”
“Tiểu Phương đồng học, ta thấy ngươi thay đổi rồi.” Ta nhìn hắn, hắn vẫn giữ biểu cảm lạnh lùng: “Trước kia ngươi nói chuyện không có làm người ta nghẹn lời như vậy.”
Phương Tương Ngân đáp: “Hiện tại đang là kỳ nghỉ của thuộc hạ.”
Hắn lại hỏi: “Cần thuộc hạ thông báo cho Tấn vương không?”
Ta nghĩ, Phó Cẩm Vân chắc đã nhắn rồi.
“Không cần đâu.”
Phương Tương Ngân nhìn ta với vẻ nghi hoặc. Dây câu khẽ động, hắn lại đứng dậy kéo cần câu lên, nhưng chỉ thấy một cành cây.
“Tiểu Đồng, về nhà thôi.” Giọng Dương bà bà vọng lại từ đằng xa.
“Tiểu Phương đồng học, ta đi đây.” Ta chào tạm biệt Phương Tương Ngân, nhưng hắn gọi ta lại.
“Chờ một chút, Tiểu Đồng? Phương Tương Đồng là ngươi?” Hắn trợn to mắt.
Ta gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vinh-lac-cong-chua/40.html.]
“Vậy còn Phương Tương Kim?”
“Là Phó Cẩm Vân, sao vậy?”
“Không có gì.” Phương Tương Ngân lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: “Dương Chiếu ngày mai sẽ đến cầu hôn ngươi.”
Ta cảm thấy hắn đang cười, nhưng trên mặt hắn lại chẳng có biểu cảm gì.
23
Giỏ nhỏ của ta đựng một ít cành cây nhỏ, Dương bà bà đã về đến cửa nhà rồi, ta vẫn còn đang đuổi theo chó ở ngoài đồng. Con chó đen nhỏ đó là của nhà Ngô Phong Phong, gần đây nó cứ thích chạy sang bên nhà ta.
Nó thật đúng là “chó” mà, ta cho nó ăn thì nó mới để ta sờ một cái, thấy ta tay không đến gần thì không chỉ nguẩy đ.í.t chạy nhanh, lại còn sủa ta!
Ta, Cao Nhược Hoa, làm sao có thể chịu được cái uất ức này!
Thế là, ta đuổi theo nó từ ruộng bên này sang ruộng bên kia, rồi lại từ ruộng bên kia sang ruộng bên này...
Đúng lúc ta đang đuổi đến hăng say, Phó Cẩm Vân xách một túi đồ trở về. Chàng cứ thế kéo ta ra khỏi ruộng.
“Phó Cẩm Vân, ngươi buông ta ra! Hôm nay ta nhất định phải cho nó biết sự lợi hại của ta!” Ta thật sự tức giận đến mức gọi cả tên thật của Phó Cẩm Vân ra.
“Được rồi, nó đã biết sự lợi hại của ngươi rồi.” Chàng lấy chiếc giỏ nhỏ trên lưng ta xuống, những cành cây vốn ít ỏi bên trong đã sớm rơi vãi ra hết.
“Gâu gâu gâu gâu ——!” Như thể đang thị uy, con ch.ó đen nhỏ chạy đến trước mặt ta bắt đầu sủa, thấy ta có vẻ muốn vùng ra khỏi Phó Cẩm Vân, nó lại rất láu cá chạy mất!
Ta chỉ vào con chó, trừng mắt nhìn chàng: “Ngươi xem! Nó không biết!”
“Chó chết, ngươi đợi đấy! Ngươi xong rồi, ta nói cho ngươi biết, hôm nay gặp ta là ngươi... cả đời chó của ngươi xui xẻo!”
Phó Cẩm Vân nửa ôm nửa kéo ta về, ta cố sức vùng ra, cuối cùng chàng không còn cách nào khác, chỉ đành bế ta lên, vẫn là tư thế bế trẻ con. Thực ra trong lòng ta đã héo rũ hơn phân nửa, nhưng vì sĩ diện, vẫn phải tiếp tục giả vờ vùng vẫy.