Vĩnh Lạc Công Chúa - 4
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:14:47
Lượt xem: 691
“Nghịch nữ!”
Thái giám của Phụ hoàng, Hồng công công, người đã chăm sóc ta từ thuở bé, tủm tỉm cười đến rót thêm trà cho chúng ta, đồng thời dâng lên món điểm tâm mà ta yêu thích nhất.
Ta ôm chầm lấy Hồng công công, giả vờ khóc lóc: “Hu hu hu ——, vẫn là công công tốt với con nhất.”
Hồng công công hiền từ nói: “Công chúa cũng rất ngoan, nếu bớt ăn đồ ngọt đi một chút thì càng tốt hơn.”
Ta đẩy Hồng công công ra, cảm thấy vô cùng cô độc. Chẳng ai hiểu được nội tâm của ta, ta chỉ đang cố gắng xua đi nỗi buồn mà thôi. Ta nói: “Thứ con ăn không phải đồ ngọt, mà là nỗi cô đơn.”
Phụ hoàng khẽ cười nhạo: “Vậy thì đừng có kêu đau răng để hành hạ chúng ta nữa!”
Rảnh rỗi sinh nông nổi, ta lại muốn đánh bài, chán Đấu địa chủ rồi thì chuyển sang mạt chược.
Hoàng hậu nương nương bận rộn quản lý hậu cung không thể đi, Đức phi nương nương còn nợ tiền ta chưa trả, Thục phi nương nương và mẹ ta không ưa nhau, Hiền phi nương nương lại quá nghèo, những phi tần khác phẩm cấp thấp kém không dám ngồi cùng bàn với chúng ta.
Thái tử đại ca đang đi trị thủy, Nhị ca Tam ca đều đã trưởng thành, có nhà riêng ở ngoài cung, hai đệ đệ một người thi trượt đang miệt mài đèn sách, một người còn chưa biết đi. Đại tỷ đã lấy chồng, Tam tỷ đang thất tình, Tứ tỷ mải mê thêu thùa, những tỷ muội khác thì không thân thiết lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vinh-lac-cong-chua/4.html.]
Vậy nên chỉ còn lại quý phi nương nương, thái hậu tổ mẫu và ta.
Vốn định rủ Thường ma ma bên cạnh tổ mẫu và Thanh cô cô bên cạnh Mẫu phi đến chơi vài ván, nhưng họ đều nói không có tiền, rồi sợ sệt từ chối ta.
Thiếu mất một người rồi...
Thế là ta đành phải đi tìm Phụ hoàng, người đã tan triều từ sớm. Đến điện Sùng Đức, thái giám bên ngoài nói với ta rằng Phụ hoàng đang bàn việc với các đại thần, ta chỉ muốn báo với người lát nữa đến cung Thái hậu chơi mạt chược nên không cần thông báo.
Ta thuần thục đi đến bên điện, rồi dưới con mắt của cấm vệ quân, ta trèo cửa sổ chui vào, cửa sổ hơi cao, có người bên dưới còn tốt bụng đưa tay nâng chân ta lên.
Ta quay đầu lại, nói: “Cảm ơn, cảm ơn...”
Là một gương mặt ôn hòa tươi cười, mày ngài như tranh vẽ, nho nhã lịch thiệp. Hừ! Nhưng hoàng cung đâu thiếu gì kẻ đẹp trai.
Ta đưa mắt nhìn quanh, thấy toàn là người của mình. Tốt lắm, vậy là ta bày ra hình tượng lạnh lùng mà hỏi: “Ngươi là ai?”
Chàng ta mỉm cười ôn nhu, cúi người hành lễ với ta, nói: “Ti chức là Phó Cẩm Vân, phó thống lĩnh cấm quân mới nhậm chức.”