Vĩnh Lạc Công Chúa - 33
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:29:48
Lượt xem: 354
“Xem ra công chúa cũng không phải kẻ sang rồi lại quên kẻ hèn.” Nàng ngồi xổm xuống nhìn ta, giọng nói bỗng dưng ôn nhu, nhưng lại thêm phần quái dị khi phát ra từ cái cổ họng the thé ấy: “Công chúa đã đoán ra rồi, vậy ta sẽ ban thưởng cho người, cho người được đối xử ngang hàng với ta.”
“A Ninh.” Từ phía xa, tên bịt mặt bỗng gọi nàng: “Giết nàng luôn đi, kẻo kinh động đến người khác.”
Lưu tiểu thư lắc đầu, bắt đầu đập vỡ những chiếc chum giấu xung quanh, mùi rượu nồng nặc lan tỏa.
“Sống hay c.h.ế.t cũng chẳng sao, ta chỉ muốn nàng giống như ta.” Lưu tiểu thư gỡ mặt nạ xuống, để lộ một nửa gương mặt đẹp tựa tiên sa, nửa còn lại bị bỏng đến mức biến dạng.
Nàng đột ngột ngồi xổm trước mặt ta, cười hỏi: “Ngươi có sợ không?” Rồi lại cười lớn, cười xong thì chỉ vào nửa mặt bên phải của mình: “Ngươi nếu may mắn c.h.ế.t đi thì thôi, nếu còn sống thì sẽ như ta, nửa người nửa quỷ.”
Thực lòng mà nói, nàng ta đến gần như vậy, ta thật sự có chút sợ hãi.
Nàng ta ôm một chum rượu, đổ lên người ta. Ta giật giật sợi xích sắt dưới chân, cảm thấy mình sắp tiêu đời rồi. Thấy nàng ta không châm lửa, ta thở phào nhẹ nhõm.
“Sao ta có thể dễ dàng để ngươi c.h.ế.t như vậy?” Lửa bắt đầu cháy, bọn họ đứng ngoài cửa: “Chúc ngươi may mắn.” Rồi tiện tay đóng cửa lại.
Lưu tiểu thư này đúng là một kẻ thần kinh.
Lửa càng lúc càng lớn, ta căn bản không thể tự cứu mình. Ta ngồi giữa biển lửa, hồi tưởng lại quá khứ trong đầu, phát hiện ngoài việc có lỗi với Phụ hoàng Mẫu phi, để họ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, và bộ quần áo mới Tứ tỷ tặng ta còn chưa mặc, thì cuộc đời này cũng không còn gì hối tiếc, thế là an tâm chờ chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vinh-lac-cong-chua/33.html.]
Khoảnh khắc ấy, ta thấy lòng mình thật băng giá.
Bỗng nhiên, cánh cửa bị đạp tung từ bên ngoài, một bóng đen lao qua biển lửa, mắt đảo khắp nơi, lớn tiếng gọi: “Công chúa?”
Ta thầm mắng, kẻ ngốc này, sao không khoác tấm chăn ướt rồi mới vào chứ! Há miệng định nói nhưng mới hay không thể thốt nên lời, mắt cũng không mở ra được nữa, ý thức dần mơ hồ. Tiếng xích sắt vang lên, ta cảm thấy mình được bế lên, dần dần không còn cảm giác nóng rát nữa.
Lần tỉnh dậy tiếp theo là trong một hang động, xiềng xích trên chân đã biến mất, ta nhìn ra bên ngoài, một mảnh tối đen.
Ta thầm nghĩ, năm nay ta thật là lắm tai họa.
Cách đó không xa là một đống lửa, lửa cháy bập bùng, bên cạnh đống lửa là một cái giá được dựng lên bằng những thanh gỗ.
Ta nằm trên cỏ khô, chỉ mặc áo trong, trên người khoác một chiếc áo choàng đen. Ta ngửi thử tay áo mình, mùi rượu không quá nồng, may mà quần áo mặc dày.
Ngoài cửa hang truyền đến tiếng bước chân, ta lập tức nằm xuống giả vờ ngủ, lặng lẽ mở một mắt, phát hiện người đi vào là Phó Cẩm Vân. Ta thả lỏng người, lúc này mới thấy Phó Cẩm Vân tay cầm một đống quần áo ướt đi về phía giá phơi.
Nếu ta đoán không nhầm, thì tình tiết vốn nên xảy ra ở Vân Đàn tự đã xảy ra ở đây. Trong lòng ta thầm đ.ấ.m ngực, mẹ kiếp tác giả!
Có lẽ cảm xúc của ta quá kích động, Phó Cẩm Vân nhìn sang, chúng ta nhìn nhau một cái, rồi đều ăn ý dời mắt đi.