Vĩnh Lạc Công Chúa - 30
Cập nhật lúc: 2024-09-07 22:28:56
Lượt xem: 370
Quả nhiên là một đôi.
Lâm Tố nhìn ta với vẻ mặt ngạc nhiên, còn Phó Cẩm Thư lại cười khẩy. Lâm Tố quay đầu lại, nhìn về phía Phó Cẩm Thư, rồi cất d.a.o găm đi với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Ta đưa đồ đến trước mặt nàng, nói: “Sinh nhật vui vẻ, Lâm Tố. Không biết ngươi thích ăn gì, ta và Tứ tỷ đã mua mỗi thứ một ít.” Nàng sững sờ, nhìn ta có chút khó tin. Ta đưa đồ cho nàng: “Còn có con diều này, còn có cái này cái này nữa, ngươi đợi chút nhé.” Ta lấy ra một chiếc hộp gỗ đỏ từ trong tay áo.
“Công chúa...” Lâm Tố khàn giọng nói, “Tại sao lại đối xử tốt với Lâm Tố như vậy?”
“Hả?” Ta có chút không hiểu, như vậy đã là tốt rồi sao? Nghĩ lại, trước khi gặp Phó Cẩm Thư, Lâm Tố luôn sống không mấy tốt đẹp, mẹ mất sớm, cha chỉ cưng chiều muội muội và đệ đệ cùng mẹ khác cha, tất cả những gì nàng có đều phải dựa vào bản thân mưu tính và tranh đấu.
Ta lại nghĩ đến Phó Cẩm Vân, hoàn cảnh của họ thật giống nhau, đều là mẹ mất sớm, cha lạnh nhạt. Nhưng Lâm Tố đã sớm xem nhẹ cái gọi là tình thân, còn Phó Cẩm Vân lại chìm đắm trong đó cả đời. Cả cuộc đời hắn theo đuổi cái gọi là tình thân, tình yêu, thậm chí đến mức bất chấp thủ đoạn.
Ta ngẫm nghĩ một chút, rồi cười với nàng: “Bởi vì muội đối với ta cũng rất tốt.” Ta nhìn ra bên ngoài, ánh chiều tà buông xuống, ráng chiều đỏ rực trải dài khắp một vùng trời rộng lớn: “Thôi, ta không làm phiền hai người nữa.”
Lâm Tố muốn tiễn ta ra cửa nhưng bị ta ngăn lại. Vừa bước ra khỏi cửa phòng vài bước, ta đã nghe thấy giọng nói của Phó Cẩm Thư, trầm thấp và dịu dàng.
“Lâm Tố, nàng có nhớ ta không?”
“Ta đã biết mà, đồ vô tâm.” Giọng nói ngừng một chút, rồi lại vang lên, chan chứa thâm tình: “Ta rất nhớ nàng.”
Ta không khỏi rùng mình một cái, sờ sờ da gà nổi lên trên tay, vội vã rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vinh-lac-cong-chua/30.html.]
Lại gặp Phó Cẩm Vân là vào tháng ba nửa năm sau, khi Thái hậu đã hồi cung, còn Lâm Tố được phong làm quận chúa An Bình.
Nửa năm xa cách, Lâm Tố càng thêm xinh đẹp, dù chỉ đứng đó thôi cũng khiến người ta say đắm, không thể rời mắt. Ví như tên Tam ca si tình của ta...
“Thu lại, thu lại đi.” Ta nhảy lên trước mặt Tam ca, vẫy tay loạn xạ, cố gắng thu hút sự chú ý của hắn: “Tam ca, huynh chảy nước miếng kìa!”
Tam ca không thèm để ý đến ta, còn đuổi ta như đuổi ruồi. Ta tức giận bất lực, “Lén lút nhìn như vậy thì anh hùng chỗ nào, có gan thì ra trước mặt nàng mà nhìn, ta mới nể huynh là hảo hán.”
Tam ca hoàn toàn phớt lờ lời ta nói, rồi lại lẩm bẩm một mình đầy lo lắng: “Không biết Lâm tiểu thư còn nhớ ta không.”
Ta đáp: “Nhớ thì chắc là nhớ, nhưng mà chỉ nhớ mang máng thôi.”
“Cũng không biết năm ngoái nhờ Cẩm Thư mang quà đến cho nàng ấy có nhận được không.”
“Giao phó nhầm người rồi.”
“Cũng không biết nàng có thích không.”
“Huynh nói xem?”
Ta bĩu môi định bỏ đi thì Tam ca giữ ta lại. Ta rưng rưng nước mắt, hỏi: “Tam ca, cuối cùng huynh cũng nhìn thấy muội rồi sao?”