VÌ TIẾC HỘP CÁ HỒI, MẸ BỎ RƠI TÔI GIỮA SIÊU THỊ - 4

Cập nhật lúc: 2025-10-03 17:03:01
Lượt xem: 401

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Ôi da, chân đau quá! Anh đền tiền!” – Mẹ ôm chân rên rỉ.

 

Tài xế suýt nổ máu:

 

“Cô bệnh hả? Rõ ràng là cô cố tình lao đường! Còn đòi tiền ?! gọi cảnh sát, để cảnh sát xử!”

 

Nghe đến “gọi cảnh sát”, hoảng thật sự. Trong lòng bà thừa hiểu chuyện bà sai rành rành, báo công an thì chẳng lợi gì.

 

“Thôi thôi, chấp với , .”

 

sang , vẫy tay:

 

“Tạ Hiền, mau gọi xe cứu thương, hình như chân gãy …”

 

Tài xế thấy thế, cũng về phía :

 

“Cô là gì của bà ? Mau đưa bà , xe mới mua đấy, còn tính sổ với bà !”

 

thể trốn , đành bước tới xin tài xế, gọi xe cấp cứu đưa viện.

 

Đến bệnh viện, chạy tới chạy lui – đóng tiền, chụp phim, xét nghiệm… Kết quả bác sĩ :

 

“Chân bà , gãy, trật, chỉ bầm tím nhẹ thôi.”

 

“Không thể nào! Chắc nhầm ! Chân đau lắm, chắc chắn gãy!”

 

Mẹ giường, giọng còn mạnh mẽ hơn ai hết.

 

thẳng tay đưa kết quả chụp phim cho bà:

 

“Đừng giả vờ nữa, chân chẳng . Muộn , con cãi . Dậy, về nhà.”

 

“Không nổi… đau c.h.ế.t …”

 

Thấy chúng giằng co, bác sĩ đề nghị giải pháp: thuê xe lăn đẩy về.

 

Mẹ đồng ý, thế là đẩy bà về nhà bằng xe lăn.

 

Tới cửa nhà, bà nắm tay :

 

“Mẹ lừa con , chân thật sự đau. Ở chăm vài ngày .”

 

“Nếu con lo, chắc c.h.ế.t đói mất…”

 

Nghĩ tới cảnh xe suýt tông trúng bà, vẫn thấy lạnh sống lưng. Biết chân bà đau thật?

 

Suy nghĩ một hồi, quyết định ở nhà thêm hai ngày, dù ban ngày vẫn , chỉ về ngủ thôi.

 

Thấy đồng ý, bà vui mặt. đỡ bà lên giường xong thì về phòng , khóa cửa nghỉ một lúc.

 

Từ viện về cũng 2 giờ sáng. chỉ ngủ 4 tiếng dậy nấu sáng, còn gọi dậy rửa mặt.

 

“Tối qua về muộn thế, ngủ thêm tí ?”

 

nhét bánh mì miệng:

 

“Mẹ ngủ thêm cũng . Con . Nghỉ là mất tiền.”

 

“Cái công ty quái gì thế, xin nghỉ tí ?”

 

Bà lầm bầm, lơ, dọn đồ .

 

Tối đó, thu xếp hành lý chuẩn mai sân bay. Mẹ thấy liền phản ứng mạnh:

 

“Con bỏ nhà ?!”

 

“Không , chỉ là công tác vài ngày thôi, đừng quá.”

 

“Chân khỏi mà con ?! Con còn lương tâm ?!”

 

bực quá, quăng va li xuống đất:

 

“Con thuê giúp việc , mấy hôm nay họ sẽ chăm . Mẹ mà còn loạn, con luôn.”

 

Lúc bà im bặt. tranh thủ soạn nốt hành lý.

 

“Cực cho con , uống ly sữa ngủ sớm nhé. Mẹ phiền nữa.”

 

tới, chân khập khiễng, mặt hiền:

 

“Mai bay sớm, đừng dậy muộn đấy.”

 

Lâu lắm mới gây sự, tâm trạng cũng dễ chịu hơn. nhận ly sữa, uống một cạn sạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vi-tiec-hop-ca-hoi-me-bo-roi-toi-giua-sieu-thi/4.html.]

 

Nằm lên giường, ngủ ngon.

 

đang ngủ, thấy gì đó sai. Cảm giác như chuông báo thức vang mãi bên tai, mở mắt mà mí mắt như dán keo, mở nổi.

 

chuyến công tác quan trọng, tỉnh dậy.

 

cố hết sức mở mắt , điện thoại – muộn hơn nửa tiếng so với dự tính.

 

Không còn thời gian ăn sáng, lập tức dậy kéo vali cửa. mềm nhũn, như sắp ngất.

 

vội pha ly cà phê cho tỉnh táo – nhưng vô ích.

 

Không còn thời gian nghĩ ngợi, cố kéo vali thì chặn .

 

“Con buồn ngủ thế ? Về giường ngủ tiếp .”

 

“Con chuyến bay! Tránh !”

 

bực bội, đưa tay đẩy bà – nhưng chút sức lực. Ngược , bà chỉ khẽ đẩy một cái, ngã sõng soài.

 

“Cái công ty gì mà bắt con gái bay sớm thế ? Rất nguy hiểm. Mẹ vì con thôi, lời , nữa.”

 

Giọng bà dịu dàng, nhưng thấy lạnh sống lưng.

 

Giờ thì còn gì hiểu nữa? Nhất định bà gì đó khiến thể .

 

 

Khi nào chứ?

 

sực nhớ – ly sữa tối qua.

 

“Mẹ cố ý đúng ? Muốn con mất việc? Mẹ điên, đúng là điên thật!”

 

nghiến răng, siết chặt tay.

 

Thấy đoán trúng, thèm giấu nữa:

 

“Mày bỏ nhà ? Để tao xem mày mất việc còn ! Tao là mày, chỉ cần tao chết, mày còn lời tao!”

 

tuyệt vọng thật sự. Người phụ nữ mặt còn đáng sợ hơn cả quỷ.

 

thật là con bà ?

 

Tại càng đau khổ, bà càng vui?

 

nhắm mắt, buông xuôi:

 

“Được . Không nữa, con ngủ tiếp đây.”

 

bám tường, loạng choạng phòng. ngủ, mà tự tát mạnh mặt để giữ tỉnh táo. Sau đó lấy điện thoại gọi cảnh sát, báo giam giữ trái phép.

 

Cảnh sát đến nhanh. Mẹ định giấu, nhưng hét lên cầu cứu, cảnh sát lập tức đưa ngoài.

 

kể hết đầu đuôi. đây cũng là chuyện trong nhà, cảnh sát chỉ nhắc nhở vài câu, bảo nhanh sân bay.

 

“Tạ Hiền! Mày mà dám thì tao coi như đứa con gái !”

 

đầu , bật :

 

“Vậy càng cô Triệu ạ. đây. Mong gặp .”

 

Vào phút cuối cùng, lên máy bay, rời khỏi thành phố .

 

Trên máy bay, uống liền mấy cốc cà phê, gắng gượng tinh thần để đàm phán xong việc hợp tác.

 

Sếp hài lòng, đồng ý thăng chức cho .

 

từ chối. Lúc , còn thành phố đó nữa.

 

rời khỏi , rời thật xa, cắt đứt sợi dây rốn vô hình giữa hai con.

 

Chỉ như , mới thể sống hơn.

 

lúc đó, công ty một dự án cử công tác dài hạn sang thành phố khác mấy năm. Nhiều đồng nghiệp lập gia đình nhận nhiệm vụ . xung phong nhận, ông chủ liền đồng ý.

 

Ở thành phố mới, nhà mới, đồng nghiệp mới, bạn bè mới.

 

Ban đầu còn tìm cách liên lạc, gọi về. chặn bà, bà nhờ họ hàng liên lạc, dứt khoát đổi . Từ đó ai tìm nữa.

 

Mấy năm việc bên ngoài, vững ở thành phố mới, còn tiết kiệm đủ một khoản đặt cọc, mua căn nhà của riêng .

 

báo tin vui cho cô bạn . Chúng vẫn liên lạc trong suốt những năm qua, mời cô đến chơi.

Loading...