Ra tới quầy thanh toán, một xe đầy ắp đồ ngon, kiểm tra cuối để chắc chắn sót gì.
“Mẹ, đưa con túi với, điện thoại con ở trong.”
giơ tay nhưng thấy .
Quay thì chẳng thấy bóng dáng bà cả. nhón chân quanh, vẫn thấy.
“Mẹ?! Mẹ?! Triệu Ngọc Lan?! Mẹ ở ?!”
giữa siêu thị hét lớn, nhưng chẳng ai trả lời.
Người xếp hàng bắt đầu khó chịu:
“Làm ơn nhanh lên chút !”
vội cúi đầu xin :
“Xin , xin ... Mẹ lạc , điện thoại ở chỗ bà , thanh toán , chị cứ thanh toán .”
gom hết đồ đẩy xe tìm .
Nhân viên siêu thị cản :
“Cô định mà thanh toán ?”
chợt tỉnh táo, nắm lấy tay chị nhân viên:
“Mẹ lạc , chị giúp tìm với!”
Họ đưa tới phòng phát thanh, gọi mấy vẫn thấy xuất hiện.
đành tới phòng bảo vệ xem camera. Quả nhiên, thấy cầm túi của , thẳng một mạch cửa chính, rời khỏi siêu thị.
Tức đến mức mặt trắng bệch, tay run rẩy.
Bà cố tình bỏ để bẽ mặt .
c.ắ.n răng – đây chắc chịu thua. , quyết để bà toại nguyện.
mượn điện thoại nhân viên, gọi bạn tới đón.
May là cô đang ở gần, tới ngay, thanh toán giúp .
cho đồ lên cốp xe – may mà chìa khoá xe vẫn luôn ở bên .
Về đến nhà, quả nhiên sẵn sofa, khuôn mặt đắc ý :
“Về ? Mẹ bảo đừng mua mấy thứ đó mà con , về cho con mặt.”
Bà né tránh như thể việc cố ý bỏ siêu thị từng xảy .
đang bực, thèm để ý đến bà, xách ba túi đồ lớn trong nhà.
“Sao con xách về ?! Điện thoại con ở chỗ cơ mà?!”
Nhìn vẫn xách đồ về, bật dậy khỏi sofa, gương mặt còn bình tĩnh như lúc nãy.
“Hóa cố tình ? Cố ý lấy điện thoại của con để con bẽ mặt.”
“ con cho , vô ích thôi. Con lớn , để kiểm soát nữa.”
thẳng mắt bà, từng chữ một.
“Con… con như ? Mẹ cũng vì cho con thôi. Mấy thứ ăn lợi cho con, con cứ cố cãi .”
“Con là đứa con duy nhất của , hại con . Mau trả mấy thứ , ăn , thật sự ăn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vi-tiec-hop-ca-hoi-me-bo-roi-toi-giua-sieu-thi/2.html.]
Mặc dù mang hết đồ về, vẫn chịu, còn định ép trả .
“Đủ !” – gầm lên.
“Mẹ ? Con tiêu tiền của con liên quan gì đến . Nếu còn quản nữa, con sẽ dọn ngoài ở. Đừng ép con đến bước đó.”
Tốt nghiệp đại học, nhận lương tháng đầu tiên, định thuê phòng dọn ngoài ở. Không ngờ nhất quyết đồng ý, nửa đêm bên giường lóc kể cảnh ở một cô đơn .
Thấy bà như thế cũng mềm lòng, nên cứ ở nhà mãi.
“Dọn ngoài? Con định ? là cứng cáp , nuôi một đứa con gái giỏi thật, đồ vong ân!”
Mẹ sững mấy giây lập tức chỉ tay mắng .
cũng lười tranh cãi, thu dọn xong đồ lấy mấy món thích ăn bàn thưởng thức từ từ.
Ăn xong tâm trạng khá hơn, lấy điện thoại, trả tiền cho bạn , giường lướt điện thoại một lúc ngủ .
Sáng hôm , tai ồn ào như chợ, mở mắt suýt rụng rời.
Một đám họ hàng quanh giường như đang dự đám tang, cứ như giây là khiêng .
“Các gì đấy! Sao tự tiện phòng !”
bật dậy, hét lên.
“Ô, bà cô bận rộn cuối cùng cũng dậy . Chẳng thương , dậy sớm phụ một tay chứ.”
Dì cả bĩu môi, giọng chua ngoa.
điện thoại, mới tám giờ sáng.
Khó khăn lắm mới nghỉ vài hôm, chỉ ngủ nướng, giờ cũng tiêu tan.
“Dậy mau, mày trong bếp hai tiếng .” – Dì dâu kéo chăn .
“Trên bàn mày nhiều mỹ phẩm thế, dùng hết ? Cho tao vài chai coi như xài chung.”
“Tủ quần áo hở hang quá, mặc ngoài tưởng mày đêm đấy.”
Bọn họ khắp phòng lục lọi, chỉ trỏ như giặc càn làng.
“Các phòng gì?! Để đồ xuống!” – quát.
“Quát gì mà quát. Mẹ mày nhờ chúng tao cho mày , quản .”
Tim chìm hẳn xuống đáy. Trong đầu rối tung.
Không hiểu sai chỗ nào mà cứ khổ như . Thà bà đ.â.m một nhát cho xong còn hơn kiểu tra tấn .
“ đồ, ngoài .” – cố nén giận.
“Đều là nhà cả, , gì mà ngại.”
cánh cửa phòng mở toang, chú và em họ ngoài, ngẩng đầu là thấy. thể đồ.
“Ra ngoài! Nhiều thế kiểu gì!” – ném gối .
“Khó tính thật. Được, , chúng tao ngoài.”
Thấy họ , mới thở phào, đóng cửa , cởi đồ ngủ thì cửa lưng mở .
“Ở nhà khóa cửa gì? Toàn nhà, mày định giấu gì mà cứ đóng cửa.”
Mẹ ở cửa, khí thế hùng hổ.
Không ảo giác, một luồng khí lạnh lùa qua nửa trần trụi của , rùng .