Vết Thương Của Tình Yêu - Chương 45
Cập nhật lúc: 2024-11-18 21:49:06
Lượt xem: 0
Tuy rằng Giang Hà anh không biết vì sao ngay từ đầu vốn dĩ là anh muốn trả thù cô, rồi bây giờ lại muốn cô đến mức gạt qua những gì cô đã đối xử không tốt với anh nhưng dù có là lý do gì đi nữa, anh cũng không phủ nhận rằng, với Hạ Vân khi bên cô, cô vẫn luôn mang lại cho anh cảm giác ấm áp và ngọt ngào nhất mà trong hơn 5 năm qua chưa từng có một ai cho anh được cảm giác như với cô cả, cho nên anh vẫn là muốn nói là, trước mặt cô, người bạn tâm giao của anh luôn luôn bị đánh thức và ngẩng cao đầu.
-Giang Hà?
-Anh đây?
-Anh còn yêu em hay không hả?
-Em muốn nghe?
-Ừm, nhưng không còn cũng không sao? Dù sao thì…
-Anh yêu em?
-Giang Hà anh nói thật?
-Ừ!!!
Cảm nhận được tình yêu Giang Hà vẫn dành cho mình trong lòng Hạ Vân càng thêm lớn mật.
Cô không chỉ hôn anh bình thường mà càng thêm bạo dạng, cô còn bạo dạng dùng cơ thể đồng hồ cát của mình ép sát vào người anh, đôi môi điên cuồng cắn mút cùng với sự mãnh liệt đụng chạm của đôi bàn tay từng chút từng chút chạm nhẹ lên từng tất thịt của nhau, cọ xát da thịt vào nhau để khám phá.
-Hạ Vân em to gan hơn anh nghĩ rồi đấy?
Giang Hà bị Hạ Vân ra sức vờn, cả người anh như bị trúng điện, từng khoái cảm cứ bùng cháy rần rần trong người khiến anh càng thêm hứng thú với cô.
Hạ Vân, đời này em đừng mong thoát khỏi anh.
Đối với Hạ Vân trần gian này với cô chỉ là tạm bợ, bao đau thương khổ sở tận cam lai cô đều có thể ngẩng đầu vượt qua, thế nhưng chỉ duy nhất có Vân Giang Hà là cô không thể từ bỏ, vẫn là gương mặt ấy, ánh mắt ấy theo thời gian chỉ có hoàn thiện vẻ đẹp được hoàn mỹ hơn, anh vẫn là một liều độc dược được dành riêng cho cô mà dù có c.h.ế.t đi 100 lần thì cô vẫn nguyện cam tâm tình nguyện uống cạn.
-Giang Hà đừng bỏ em. Đừng dày vò em nữa, đừng rời xa em có được không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vet-thuong-cua-tinh-yeu/chuong-45.html.]
-Hạ Vân? Em có biết em vừa nói gì không hả?
-Em biết, là em yêu anh?
-Vậy đối với Đăng Khôi em có yêu hắn không? Giữa tôi và hắn em yêu ai nhiều hơn?
(Ăn hết mẹ người ta ra rồi còn hỏi yêu không? Vãi anh Hà)
-Em , đời này chỉ có anh.
Đời này chỉ có anh, câu nói thốt ra từ miệng Hạ Vân × lên 1000 ham muốn với Giang Hà lúc này. Con quái vật to lớn của anh cũng vì thế mà thật bành trướng, mạnh mẽ gân guốc ngóc đầu vươn lên đẩy mạnh sự đụng chạm trên người Hạ Vân, anh nhịp nhàng khởi động, cô vòng tay lên cổ anh, đôi mắt nhắm nghiền, bên dưới cùng anh thỏa mãn. Cứ thế con quái vật của Giang Hà càng lúc càng đ/â/m vào sâu vào trong Hạ Vân hơn một chút.
Cả không gian trong gian phòng nhanh chóng cũng vì hai người mà rơi vào im lặng, trầm luân theo chuyển động của hai người. Giang Hà đẩy cô nằm xuống giường, anh đè lên cô, động tác ra vào đều đều khiến cho hang nguyệt nhỏ của Hạ Vân chỉ mới bị anh khởi động đã chảy ra đầy mật dịch.
Đôi tay Hạ Vân cũng không biết từ khi nào ôm lên eo Giang Hà ở bên hông nhỏ mềm của anh vuốt ve qua lại.
Giang Hà vừa chuyển động bên dưới, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Vân. Cùng lúc đôi tay anh không chút an phận đặt lên hai bầu núi tuyết trắng mút rồi bóp nhẹ lên nụ hoa hồng nhỏ mong manh của cô khiến cho Hạ Vân càng bị kích thích cứ thế cong người đón nhận yêu chiều của anh. Hai người bốn mắt nhìn nhau không có kháng cự, thậm chí còn có chút cảm giác mê luyến dành cho nhau như đôi tình nhân chân chính, tình ý miên man.
Thời gian không gian như thể không chút di chuyển, cả hai ra sức vờn nhau đến mức cơ thể đổ đầy mồ hôi vẫn chưa muốn dứt ra. Một lần nữa Giang Hà cúi đầu tinh tế hôn lên môi Hạ Vân, không có nóng nảy và thấp thỏm như màn dạo đầu nữa mà thêm vào một chút ôn nhu và không muốn xa rời.
Cho đến khi ánh mắt Giang Hà hiện lên đầy dục vọng và ý thức rõ ràng đến dọa người, bàn tay nắm eo Hạ Vân cũng càng lúc càng chặt.
Giang Hà đưa tay nâng tấm m.ô.n.g mềm mại của Hạ Vân lên, anh tiếp tục ấn sâu của anh vào trong cô. Kèm theo lời nói đầy mùi mê hoăc
-Hạ Vân gọi tên anh?
-Giang Hà.
-Gọi lớn hơn nửa ?
-Giang Hà…Em muốn anh.
Giang Hà nghe thấy cô gọi tên mình, cự vật dưới thân của anh càng tiếp thêm sức mạnh. Cứ thế anh liên tục ra vào trong Hạ Vân mãi cho đến khi cả cơ thể anh gồng lên, hai tay bấu chặt tấm lưng của Hạ Vân, Giang Hà gầm từng tiếng như mãnh hổ tung hoành rồi rướn người phóng thích từng đợt tinh binh của anh vào sâu trong cô sau đó mệt nhoài gục xuống người Hạ Vân thở hổn hển.