Vết Thương Của Tình Yêu - Chương 41
Cập nhật lúc: 2024-11-18 21:48:59
Lượt xem: 2
Hơi thở của Hạ Vân nhanh chóng loạn lên trong nháy mắt, Giang Hà hừ lạnh, anh bế thốc cô lên giường rồi ném xuống. Một thân anh nằm đổ lên người cô
Hạ Vân bên dưới trừng mắt hoảng hốt nhìn Giang Hà
-Anh muốn làm gì mau thả tôi ra?
-Em đang nghĩ tôi muốn làm gì?
-Anh điên rồi mau thả tôi ra, tôi không muốn, anh tìm cô ta mà thỏa mãn. Tôi ghê tởm anh. Biết trước yêu anh đau khổ như thế này thì giữ việc c.h.ế.t xuống 18 tầng địa ngục và chọn yêu anh. Tôi thà chọn cho mình cái chet.
-Vậy thì chúng ta cùng chet đi. Tôi cũng đang muốn
-Anh điên rồi, buông tôi ra, buông ra.
Vừa nói Hạ Vân vừa vùng vẫy muốn rời khỏi Giang Hà, thế nhưng anh không những không thả cô ra, lại còn thô bạo giữ chặt người cô lại. Anh đưa tay lên chạm vào mắt cô, cảm nhận đồng tử trong đôi mắt cô không còn chuyển động linh hoạt được nữa, tim anh như có ai đó cầm d.a.o đ.â.m mạnh vào. Giọng anh nghèn nghẹn, nhìn trực diện cô nói
-Thay vì khóc lóc vô nghĩa thì bây giờ chúng ta làm chuyện có ý nghĩa hơn đi. Bên tôi. Tôi giúp em trả thù…!
-Anh? Anh vừa nói câu gì?
Hạ Vân sững người mất mấy giây khi nghe câu nói này của Giang Hà. Còn anh anh thản nhiên trả lời. Vừa nói vừa kéo tay áo anh lên. Lộ ra trước mắt Hạ Vân là khoảng da thịt đầy vết sẹo.
-Tôi nói nếu em đồng ý bên tôi tôi sẽ giúp em trả thù!
-Kể cả trả thù mẹ anh? Vân Giang Hà, bà Hà là mẹ anh đó, tôi hận bà ta, anh có thể trả thù bà ấy vì tôi hay không?
Vừa nói Hạ Vân vừa cười, nụ cười lạnh giá đầy thù hận được in trên môi cô. Cứ nghĩ Giang Hà sẽ không thể đâu, vì dù sao họ cũng là mẹ con cơ mà? Thế nhưng câu trả lời của Giang Hà lúc này lại khiến cho tâm thức của Hạ Vân bị chấn động mạnh
-Có thể!
-Giang Hà? Tại sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vet-thuong-cua-tinh-yeu/chuong-41.html.]
-Vì…?
Nhắc đến bà Hà, Giang Hà đột nhiên cáu bẩn, trong tròng mắt ấy đỏ rực nhuốm màu u ám, cơ hồ khiến cho Hạ Vân suy nghĩ hình như anh và mẹ anh có chuyện gì đó không thuận nhau thì phải.
Giang Hà định nói cho Hạ Vân biết lý do. Nhưng đúng lúc này anh lại có cuộc gọi đến.
Giang Hà liếc nhìn màn hình xem người gọi đến, sau đó bấm tải loa lên cho Hạ Vân cùng nghe.
Tiếng Trần An An gào to trong điện thoại. Có lẽ cô ta hiện đang rất tức giận vì Hạ Vân không tiếp chuyện với cô ấy.
-Giang Hà, em nói cho anh biết, Hạ Vân cô ta sắp mù rồi, con trai cô ta còn bị tim sắp chết. Nhà họ Vân của anh sẽ không bao giờ chấp nhận cho anh lấy cô ta đâu?
Lại là Trần An An. Một đại tiểu thư danh giá lại chơi trò hèn hạ đúng thật khiến Hạ Vân chỉ thấy xem thường.
Cô ngồi trên giường, im lặng nghe rõ câu trả lời đầy lạnh lùng của Giang Hà thốt ra.
-Tôi với cô ấy có như thế nào cũng là chuyện của tôi, không liên quan gì tới nhà họ Vân, càng không liên quan tới cô?
-Anh nên nhớ nếu như anh không lấy em thì bà Hà cũng sẽ không để anh yên đâu. Nội bộ trong tập đoàn đều là tay trong của bà ta, chỉ cần bà ấy tức giận phất tay một phát thì tất cả mọi người cũng sẽ đồng lòng lật đổ anh ngay nếu như không có Trịnh gia em ở phía sau chống lưng cho anh.
-Dữ vậy sao? Thế bây giờ Trịnh tiểu thư cô muốn gì?
-Em muốn anh rời khỏi Hạ Vân. Mau chóng kết hôn với em?
Nghe xong câu này, bất ngờ Giang Hà nhếch môi cười mỉa một tiếng. Sau đó anh vòng tay ôm lấy Hạ Vân vào lòng rồi lớn tiếng nói vào điện thoại
-Kết hôn? Xin lỗi nhưng nhìn cô tôi không có hứng?
Trần An An bị Giang Hà nói cho tức điên lên. Nên không còn là giọng nói mềm mỏng nữa, cô ta lớn tiếng gắt lên
-Anh dám, Vân Giang Hà anh có biết mọi người ai cũng biết chuyện chúng ta sắp kết hôn rồi hay không hả? Anh định hủy hôn hay sao?
-Tôi chỉ biết giữa tôi và cô là liên hôn hào môn. Ngoài điều đó ra thì tôi và cô chẳng có chút gì liên quan cả?