Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vết Thương Của Tình Yêu - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-11-18 21:46:37
Lượt xem: 3

Tim Hạ Vân đập mạnh, cô sững sờ như không thể tin vào những gì cô vừa nghe. Thế nhưng bên kia điện thoại liên tục vang lên những tiếng nói chửi bới đòi trả lương khiến cho Hạ Vân không thể suy nghĩ được nhiều chỉ đành ngay lập tức lên tiếng cho ba mình an tâm

-Ba, ba bình tĩnh cứ hẹn họ lại là đến đầu giờ chiều. Con sẽ giải quyết tiền lương cho họ ạ.

-Con…sao con…

-Ba tin con đi.

Tắt máy, Hạ Vân đưa mắt nghi hoặc nhìn người phụ nữ trước mặt. Cô hoài nghi lên tiếng

-Là bà đứng sau mọi chuyện đúng không?

Bà ta lại cười. Nụ cười đầy đắc thắng dành cho cô gái nhỏ nhắn trước mặt

-Một lần nữa tôi có lời khen cô thật thông Hà. Mà kẻ thông gia thì nên biết mình phải nên làm gì rồi đó?

Hạ Vân nuốt một ngụm đắng cay đẩy xuống khoang bụng. Cô vốn chưa bước vào thương trường, chưa có kinh nghiệm kinh doanh là như thế nào nhưng xưởng may gia công đó là công sức của mẹ cô để lại, dù có như thế nào cô cũng nhất định phải giữ lấy, dù cho có phá sản đi và không hoạt động nữa thì cái xưởng vẫn phải thuộc quyền sở hữu của gia Vâncô chứ cô không thể để ai cướp lấy cả.

-Tôi sẽ rời xa Giang Hà theo ý bà. Nhưng tôi có một yêu cầu?

-Cô cứ nói

-Xưởng may vẫn giữ lại cho gia Vântôi. Và bà có thể để tôi và anh ấy gặp mặt lần cuối được không?

Bà ta gật đầu đồng ý với yêu cầu của Hạ Vân, trước khi lên xe rời đi còn không quên căn dặn cô

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vet-thuong-cua-tinh-yeu/chuong-2.html.]

-Nên nhớ Giang Hà không được biết về câu chuyện gặp gỡ của tôi và cô. Là cô có người mới nên cô muốn từ bỏ Giang Hà. Cô hiểu ý tôi chứ?

Chiếc xe lăn bánh, trong khoảnh khắc Hạ Vân như muốn gục ngã. Cô đứng tựa lưng vào thân cây to bên đường rồi bật khóc nức nở.

Cơn gió vô hình thổi qua khóe mắt khiến cho hai hàng lệ mỏng như sương đổ dài xuống đôi má hồng, cô chớp mắt mấy lượt, cảm giác sao mà cay xòe. Trong một lúc ngắn ngủi Hạ Vân phải chấp nhận nhiều chuyện ngang trái khiến cô không thể chịu đựng nổi, cuối cùng là ngồi phụp luôn xuống đất mà vòng tay ôm lấy bản thân mình.

Hôm nay là cuối tuần, Giang Hà hẹn cô ra khu đô thị mới để hẹn hò. Khu này mới nên biệt thự xây cũng còn thưa thớt, những cây già lâu năm bung tán rộng giúp che bóng cho những con đường nơi đây trở nên mát mẽ vô cùng rất thích hợp cho việc hẹn hò. Hạ Vân cứ nghĩ hôm nay cô và anh sẽ hạnh phúc lắm thế mà ai ngờ, ngày hôm nay lại là ngày cuối cùng gặp mặt để chia tay.

Hít một hơi thật sâu, Hạ Vân đưa tay lên gạt đi dòng lệ. Cô lấy chiếc điện thoại ra, nhân lúc Giang Hà chưa đến cô tranh thủ gọi cho Đăng Khôi một cuộc “ Đăng Khôi học cùng trường với Hạ Vân cùng khóa biên kịch và chuẩn bị đi du học bên Nhật”

-Bạn rảnh không qua khu đô thị mới giúp tớ một việc nhá….Chuyện là… có gì tớ sẽ kể chi tiết sau. Bạn qua nhanh nha.

-Hạ Vân!

Chiếc xe hơi 4 chỗ màu đen bóng loáng đỗ trước mặt khiến Hạ Vân giật mình vội vàng tắt máy, kèm theo sự ngạc nhiên vô cùng khi người trên xe bước xuống chính là Giang Hà.

Anh đi tới, nở một nụ cười ấm áp dành cho Hạ Vân. Thế nhưng không hiểu sao trong hoàn cảnh này Hạ Vân bỗng thấy Giang Hà với diện mạo này lại quá đỗi xa lạ với cô. Chàng tổng tài sau khi trút bỏ lớp áo học sinh liền tỏ tình với cô gái mà anh yêu à? Không Hạ Vân không phải là cô gái may mắn đó.

Giang Hà nhìn Hạ Vân với nét mặt không hề vui vẻ, anh vội đi tới cạnh cô rồi lên tiếng

-Em đến lâu chưa? Đợi anh có lâu không?

Vẫn là tiếng nói trầm ấm quen thuộc, vẫn mùi hương gỗ dịu nhẹ toát ra từ cơ thể anh, vẫn gương mặt điển trai mang nét thư sinh đẹp đến rung động lòng người, chàng trai mà cô tình cờ gặp gỡ và yêu suốt năm năm trời dưới bóng một trường đại học quốc tế. Vốn dĩ gia VânHạ Vân không phải giàu có bật nhất, nhưng cũng thuộc dạng có kinh tế, và Hạ Vân cũng nghĩ gia cảnh Giang Hà cũng giống mình, bình thường anh cũng chưa hề phô trương thân thế, thế mà giờ đây khi đã ngầm hiểu ra thân phận của anh, cô thấy anh thật xa lạ, và cô cô nhỏ bé làm sao?

Trước câu hỏi của Giang Hà, Hạ Vân không còn hào hứng nửa nên cô chỉ lạnh nhạt trả lời

-Em đến không lâu, chỉ đủ để biết được vài chuyện?

Loading...