Vết Thương Của Tình Yêu - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-11-18 21:47:00
Lượt xem: 1
Mỗi tháng chi phí trong gia Vânvà cho Bin tái khám đều đặn tốn khoảng mấy chục triệu. Mà thu nhập từ viết truyện của Hạ Vân cũng chỉ được tầm đó. Nếu như cô không đi làm thêm được cô e rằng cô không còn đủ sức để lo cho ba và con trai mình được sống sung túc hơn, còn nữa số tiền mổ tim cho con trai chắc chắn sẽ không thể nào đủ theo như thời gian cô dự đoán
Đăng Khôi lại gọi, năm năm rồi cứ đều đặn 2,3 ngày anh đều đều hỏi thăm bâng vơ và nói chuyện cùng cô, lắm lúc anh còn nghi ngờ rằng Hạ Vân còn quan trọng đối với anh hơn là mẹ của anh nữa.
-Vânnghe đây!
-Đang làm gì có. Ăn cơm chưa hả?
-Muốn nói gì thì nói ra luôn đi. Cái câu hỏi kiểu này thật sự rất sến luôn ý Khôi à? 2024 rồi chẳng còn ai hỏi thăm nhau kiểu đấy đâu.
-Thế cho anh số tài khoản anh chuyển cho em 10 triệu để bắt đầu buổi trò chuyện được chứ?
-Được nha. Em nguyện dặn lòng nhận 10 triệu của anh xong là anh nói đến đâu em cũng sẵn sàng trả lời anh đến đó.
-Thế có sẵn sàng tặng luôn cái người đang nhắn tin cho anh luôn không đấy?
-Nếu anh thích? Em sẽ cân nhắc chuyện tiền nông lên cao thêm một chút nữa.
Nói đến đây cả hai cùng nhau phá lên cười. Họ đúng là bạn thân, người trước nói sơ qua người sau đã lập tức hiểu ý.
Sau trận cười thoải mái. Mấy giây sau Đăng Khôi mới nghiêm túc nói tiếp
-Mình đang gấp rút làm một bộ phim ngắn để dự thi. Nếu thắng được mình chính thức được làm đạo diễn. Vânnày có bộ truyện nào mới, chưa từng ra bên ngoài cũng như quăng cho mấy trang web không. Nếu có Vâncho tớ mua để làm phim nhé?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vet-thuong-cua-tinh-yeu/chuong-15.html.]
Suốt hơn năm năm trôi qua Khôi luôn giúp đỡ cô mà không cần cô đền đáp điều gì. Nên hôm nay Khôi mở miệng hỏi mua truyện của mình. Là cậu ấy mua, là cuộc giao dịch chứ không xin làm cô Hạ Vân thật sự rất biết ơn cậu ấy. Ví nếu như Khôi hỏi xin cô một truyện hoặc là 10 truyện đi nữa thì cô cũng tặng luôn cho cậu ấy chứ không lấy bất kỳ đồng nào đâu. Thế nhưng khi nghe Hạ Vân ngỏ lời tặng thì Đăng Khôi lập tức từ chối mà không hề suy nghĩ
-Nếu Vântặng tớ sẽ không nhận.
-Nhưng Khôi đã giúp tớ rất nhiều trước đó rồi. Bây giờ Vânchỉ muốn..
-Bây giờ hỏi 1 câu nữa Vânbán truyện cho tớ không? Nếu không tớ tìm mua người khác.
-Bán, bán mà. Thật là ngang ngược quá đi.
-Vậy mới được chứ. Vânxem giúp Khôi truyện nào ok nhất quăng qua mail giúp Khôi. Sau khi nhận truyện Khôi với Vânsẽ trao đổi vấn đề độc quyền.
-Ok Khôi. Đợi Đình.
Trong năm năm qua Hạ Vân đã viết rất nhiều truyện, nhưng đa số cô đã tác quyền cho kênh truyện hết. Chỉ còn lại duy nhất bộ truyện HỒNG TRẦN NHƯ MỘNG là cô để lại, bởi vì nội dung câu chuyện giống một phần cuộc đời của cô nên cô muốn sau khi viết xong sẽ cất đi làm kỷ niệm. Nhưng bây giờ Đăng Khôi hỏi, cô đành phải mang ra gửi cho Khôi thôi. Dù sao cũng chỉ là truyện, dù nội dung như thế nào khi lên phim mọi người cũng chỉ quan tâm diễn viên mà không quan tâm đến tác giả là ai đâu. Nghĩ đơn giản như thế nên cuối cùng Hạ Vân không còn chần chừ lập tức copy qua mail cho Khôi luôn.
…
Hôm nay đúng ngày hẹn đưa Bin đi tái khám. À Bin bây giờ đã được 5 tuổi rồi, nhưng do căn bệnh hoành hoành nên Bin ốm hơn so với những bạn đồng trang lứa bù lại thì Bin da trắng và đẹp trai lắm. Nét đẹp được thừa hưởng từ ba thằng bé thì phải.
Mỗi lần đưa Bin đi khám Hạ Vân điều phải trang điểm kỹ lưỡng và hóa trang sau giống như một người khác vậy. Cô và Bin vừa bước ra cửa thì taxi đã lùi đích xe vào tận nhà nên mọi người có lẽ cũng không hề nghĩ đến người ngồi trên xe taxi hôm ấy chính là mẹ con của Hạ Vân họ cứ nghĩ là đưa ông Giang đi viện thôi vì ông Giang giờ đây sức khỏe cũng đã yếu đi rất nhiều.
Hôm nay cũng thế, cũng như những tháng năm đã qua Hạ Vân vẫn đều đặn đồng hành và cùng Bin chiến thắng căn bệnh tim của con nhưng khi khám cho Bin xong, trên đường về Bin đói bụng nên đòi uống sữa. Hạ Vân mở túi xách định lấy sữa ra cho Bin uống thì cô mới ngớ người khi chiếc túi trống không. Bình thường đi khám cho Bin cô luôn cẩn thận mang đầy đủ thế mà hôm nay không hiểu sao cô lại đoản trí như vậy.