Vết Thương Của Tình Yêu - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-11-18 21:46:58
Lượt xem: 1
-Vânnghe đây?
-Vânđang khóc à? Sao giọng nghẹn thế? Bin lại bệnh đúng không?
Đăng Khôi lo lắng hỏi, Hạ Vân vội trả lời cho Khôi yên tâm
-Không có gì đâu. Chỉ là chợt nghĩ đến một số chuyện nên buồn xíu thôi. Mà cậu gọi có việc gì không?
Hỏi đến đây Đăng Khôi mới lập tức nhớ ra chuyện cần nói. Thông tin này anh cũng mới nghe được nên liền gọi cho Hạ Vân
-À tớ định nói cho cậu biết về chuyện của Giang Hà. Tớ nghe bảo ngày hôm đó cậu chia tay, khi chúng ta rời đi cậu ta đã lên cơn đau tim rồi ngất đi. Cũng may mẹ cậu ấy phát hiện nên đưa ra nước ngoài ghép tim luôn. Tình hình hiện tại cậu ta đã khỏe lại rồi. Vì ra nước ngoài nên thời gian đó tới nay cậu ta không thể đi tìm cậu đó!
Nghe xong tin này cả người Hạ Vân bị chấn động mạnh. Cô thất thần mấy giây. Hóa ra thời gian qua cô trách nhầm anh rồi, hóa ra anh im lặng là do anh bệnh nên mới không đi tìm cô dù ngang ngược rằng cô mới là người chia tay anh trước thế mà lại còn muốn anh phải tìm và phải nhớ cô. Thật là nực cười cơ mà.
Nhưng mà…vô thức Hạ Vân nhớ đến câu bác sĩ nói với cô ngày hôm đó khi Bin bị bệnh. Nhưng lần đó do đang lo cho Bin nên cô cũng không để tâm đến điều đó duy nhất cô chỉ mong Bin được khỏe lại thôi. Bây giờ Đăng Khôi cũng nói Giang Hà bị tim.
Vậy cuối cùng cô cũng hiểu ra rồi…có những mối liên kết vô hình, dù cho cô có không muốn thì nó vẫn phải sảy ra. Nhưng duy truyền từ căn bệnh này thật sự không phải quá đau đớn hay sao?
Cố nén đi nỗi đau đang âm ỉ, Hạ Vân khẽ hít một hơi dài, bây giờ có vương vấn và níu giữ tình cảm vừa qua cũng chẳng làm gì được nữa khi mà kết quả cuối cùng cô thừa biết nó đi đến đâu.
Trên đời này đau đớn nhất có lẽ không phải là yêu nhau mà không đến được với nhau. Mà rõ ràng là yêu nhau nhưng lại không dám sống cùng nhau.
Hạ Vân với Giang Hà là vậy. Cả hai đường thẳng song song nên tình cảm của họ mãi không có điểm dừng để giao nhau.
-Ừ tớ biết rồi. Cảm ơn cậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vet-thuong-cua-tinh-yeu/chuong-14.html.]
Đăng Khôi vốn dĩ khi nghe được thông tin này từ ba mình anh lập tức gọi cho Hạ Vân để nói cho cô biết. Vì anh xem Hạ Vân là bạn thân nhất, nhìn thấy thời gian qua cô một mình chịu đựng bao nhiêu là tổn thương nên anh không nỡ. Thế nhưng khi nghe Hạ Vân trả lời thế này, trong giọng nói chất chứa bao cảm xúc nặng nề vẫn cố giả vờ như mình không để tâm anh mới cơ hồ hiểu rõ thông tin này đối với cô chỉ càng khiến cô lo âu và đau khổ.
-Ừ. À mà sẵn đây Khôi thông báo với Vânmột tin vui. Vânmuốn nghe không?
- Khôi nói đi. Là tin gì hả?
-Sau khi hoàn tất khóa học khoảng 5 tháng nữa thì tớ sẽ được đào tạo lớp học đạo diễn. Sau khi được đào tạo bài bản tớ sẽ thuê cậu viết kịch bản để tớ dựng thành một bộ phim nha. Đảm bảo tới đó cả hai chúng ta sẽ là một cặp đôi tài năng trong ngành giải trí này đó.
Hạ Vân phì cười vì viễn tưởng Đăng Khôi vừa vẻ ra nên cô cũng lấy lại được hào hứng mà trả lời anh
-Tớ sẽ đợi tới ngày đó. Nên hằng ngày ở đây tớ sẽ cầu trời khẩn phật cho cậu sớm thực hiện được ước mơ của cậu.
-Mình sẽ cố gắng. Này quên nữa cho Khôi gửi lời hỏi thăm Bin nhé. Nói với nó sau khi ba Khôi học thành tài trở về, ba Khôi sẽ tặng cho Bin một món quà to ơi là to nha.
-Xì…hứa thì phải giữ lời đó nha ba Khôi ợi.
-Ok ok
…
Bẵng đi 5 năm trời trôi qua, Bin bây giờ đã lớn, nhưng con càng lớn thì áp lực kiếm tiền của Hạ Vân càng nhiều hơn để cô thực hiện nhanh việc ghép tim cho Bin. Thế nên cô không thể trốn tránh mãi cuối cùng đành lộ diện ra ngoài để tìm cơ hội phát triển cho bản thân.
Vẫn là thế lực của Vân Gia quyết định tất cả. Sau khi nộp hồ sơ vào nhiều công ty trong thành phố, nhưng nhìn thấy tên cô họ đều dứt khoát từ chối thẳng mà không một công ty nào nói cho cô biết nguyên nhân.
Nhìn con gái buồn, ông Giang cũng không mấy vui vẻ, bản thân ông từ ngày đóng cửa xưởng may, mẹ con Mai Ngọc rời đi không từ mà biệt, thêm căn bệnh của tuổi già khiến ông lao dốc phong phanh, mọi chi phí sinh hoạt đều do Hạ Vân lo hết. Thế nên giờ đây mỗi một giọt nước con gái rơi xuống, ông đều cảm thấy dằn vặt bản thân mình vì ông bất lực không thể lo lắng được gì cho cô nữa.