Vết Nứt Con Tim - Chương 69
Cập nhật lúc: 2024-11-03 22:52:12
Lượt xem: 2
Clinton xùy miệng một cái, tỏ vẻ chê bai.
Một trận nhức nhối tai ầm ầm nổ ra, từ đâu xuất hiện một đám da đen gương mặt hung tợn cùng với hình xăm trổ khắp người như những tên biến dị. Đâu đó cỡ chục tên bước ra từ nhà một người dân, tên đầu đàn đang bắt giữ một cô gái chạc tuổi hai mươi, những kẻ theo sau hắn cưỡng chế ba người lớn tuổi, chắc hẳn đây là một gia đình.
Tống Miên mang theo s.ú.n.g chạy nhanh đến, đôi mày chau lại có thể kẹp chặt một cây bút, khi gần đến chỗ bọn chúng, anh nghiêng đầu kề sát vào báng súng, từ từ tiến lên, vừa ngắm s.ú.n.g vừa nói: "STOP!"
"Thả người ra!"
Gã xăm trổ to con nhất có hình xăm hàm răng nanh quanh miệng cũng chính là gã đầu đàn, hắn khạc đờm phỉ nhổ, cười man rợn, hướng về Tống Miên mà lớn tiếng:
"Fucking shit."
Trong ánh mắt hắn gợn lên tia hứng thú, như muốn g.i.ế.c người trước mặt ngay tức khắc.
"I want you, come here."
"Quickly!"
Ý của hắn vô cùng rõ ràng, nếu Tống Miên chấp nhận trao đổi, thì hắn sẽ tha cho gia đình người dân vô tội này, còn không thì như dự đoán...
Chết cả lũ!
Clinton nhích người, lí nhí truyền đạt: "Mấy gã này không bao giờ biết giữ lời hứa là gì đâu, cậu nên nhanh chóng hạ gục gã ta đó mới là biện pháp chắc chắn nhất."
"Clinton, giúp một tay."
Hai người trao đổi tín hiệu, sau đó Tống Miên nhìn hắn, nụ cười của hắn như một kẻ bệnh hoạn, cô gái bị hắn cưỡng chế sợ đến nổi chân đứng không vững, lơ lửng nửa người mặc cho hắn xách lên. Nước mắt cùng sợ hãi, cô gái nhìn thấy Tống Miên từ từ đi lại, vừa cảm khích vừa áy náy.
"No... Please..." Cô gái kịch liệt phản kháng, thực sự không muốn một người lính nào phải chết, đặc biệt là Burnice, nếu như Burnice tổn thất một người, thì đất nước A càng không có ngày bình yên.
Hiểu được động thái của người đang phản kháng, hắn gia tăng sức lực, siết chặt cổ áo khiến cô gái hô hấp khó khăn. Trong lòng ai nấy đều nôn nóng như lửa đốt, chỉ thấy sắc mặt Tống Miên ngoài cau có ra thì chẳng có gì bất thường, nhưng sự thật anh đang vô cùng căng thẳng.
Đám người da đen này, sức lực và sự hung bạo còn tàn nhẫn hơn cả bọn phản quốc, ngoại hình của cao lớn dữ tợn hơn, và chắc chắn, bọn chúng là người của bọn khủng bố.
Càng đến càng gần, Clinton theo sau anh không ngừng quan sát, bàn tay trái đang đặt ra sau lưng làm một kí hiệu, hai ngón tay giơ lên.
Cách hắn tầm ba mét, anh trầm lặng bình tĩnh nói: "Thả người."
"Here." Hắn dùng chân vẽ một đường dài, chỉ vào đó, muốn anh đứng vào đó rồi mới đồng ý thả người.
"Bỏ s.ú.n.g xuống." Hắn gằn giọng hét.
Anh đặt s.ú.n.g xuống đất.
"Các người muốn gì ở một người dân vô tội? Tàn sát, hành hạ, hãm hiếp, gây bao nhiêu khốn khổ, đến tận cùng thì mảnh đất này nợ thứ gì từ các người? Lũ khốn nạn chỉ biết sát hại con người đều không phải là con người, mà là một súc sinh!"
Lời nói Tống Miên nói ra đanh thép, bọn chúng nghe được liền nghiến răng, nháo nhào muốn g.i.ế.c anh ngay lập tức. Gã đầu đàn tức đến trợn mắt, chăm chú nhìn Tống Miên cách mình còn chưa đến năm mét, bậm trợn hét lên: "Mày nói cái chó má gì!"
Đồng thời ngay lúc đó, ngón tay Clinton khẽ động, lập tức các quân sĩ đồng loạt hành động.
Tống Miên rút nhanh khẩu s.ú.n.g ngắn vắt ngang đùi, nhanh như chớp hướng tới tim hắn mà bắn.
Một tiếng đạn phát ra, m.á.u tươi theo đó phung trào, m.á.u dính vào gương mặt kinh hãi của cô gái, trên gương mặt như bị đông cứng, bỗng chốc mất tri mất giác, há hốc cứng đờ nhìn.
Gã bị b.ắ.n ngay tim, mấy giây đầu còn phản ứng gay gắt trừng mắt nhìn anh, nhưng cuối cùng cũng ngã xuống c.h.ế.t không nhắm mắt.
Những tên khác muốn ra tay g.i.ế.c ba người còn lại, quân sĩ không cho một chút cơ hội nào, đánh tới tấp. Clinton dùng cán s.ú.n.g đập vào mặt tên thô kệch, m.á.u từ đầu hắn túa ra như đài phun nước.
Ba người dân ôm lấy nhau thu về một góc trốn tránh, cơ thể không ngừng run rẩy, họ cho rằng hôm nay mình c.h.ế.t thật rồi.
Đến khi thân hình cường tráng man rợ của bọn chúng đồng loạt bị hạ gục, cô gái kia mới hồi tỉnh, tinh thần bắt đầu không vững vàng, run rẩy nhích người, theo bản năng chạy đến ôm lấy người cứu mình, y như rằng chỉ có người đó mới có thể xoa dịu sự khủng hoảng trong lòng.
Tống Miên cứng người, đẩy bả vai người nọ ra, trái ngược càng bị ôm chặt hơn. Silas nhìn thấy chân mày Tống Miên bắt đầu không kiềm chế được mà chau lại, cậu bắt kịp vấn đề nhanh chân chạy lại, khó khăn cởi bỏ vòng tay của cô gái đang sợ hãi ra.
Nói gì chứ, dù là dân, dẫu biết cô gái này có sợ hãi như thế nào nhưng mà đội trưởng của cậu khủng bố lắm, rất ghét tiếp xúc cơ thể với người khác giới, lại thêm đội trưởng đã có bạn gái rồi, tính cách này càng thêm mạnh bạo. Nếu cậu không kịp thời kéo ra, e rằng cô gái này sẽ phải chịu đau thật nhiều.
Cô gái hai mắt tèm lem, nhìn Tống Miên, trong mắt vẫn còn sự kinh sợ rõ ràng, nấc lên từng tiếng thiết tha nghẹn ngào:
"Chân em đau quá, em đứng không nỗi nữa, đồng chí có thể bế em không?"
Tống Miên không nhanh không chậm thẳng thừng đáp: "Yêu cầu của cô không nằm trong nhiệm vụ của tôi, xin hãy nhờ người khác."
Bỏ lại một câu lạnh người, Tống Miên nhặt s.ú.n.g quay lưng rời đi.
Chiến sĩ Burnice rời khỏi nơi đó, để lại cho các quân chính phủ giải quyết phần cuối cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vet-nut-con-tim/chuong-69.html.]
Cô gái vẫn còn luyến tiếc, ngó nghiêng nhìn bóng dáng kia.
Một đồng chí đang khom người dọn thi thể, cô bắt lấy cánh tay, hỏi: "Xin hỏi, anh có biết người kia không?"
Đồng chí lắc đầu, trả lời: "Các chiến sĩ Burnice chỉ biết mặt không nên biết danh tính, chúng tôi thuộc lực lượng quân chính phủ, cho nên những người trong Burnice chỉ có Burnice mới biết. Mà cho dù cô có hỏi chính Burnice, bọn họ cũng sẽ không tiết lộ đâu."
"Vì sao?"
"Đó là cơ mật! Nếu để lộ thân phận cũng như chức vụ trong Burnice, bọn khủng bố sẽ truy lùng và g.i.ế.c những người có tài nhất. Cô không nhớ lần trước bọn chúng vừa kêu gọi nhất định phải g.i.ế.c tay s.ú.n.g tỉa hay sao, đó cũng chính là lý do Burnice luôn trùm đầu và đeo mặt nạ, từ đầu đến chân chỉ lộ ra hai con mắt."
Clinton đi ngang qua, lạnh lùng nhìn cô gái, tốt bụng cho một lời nhắc nhở: "Đừng cố tìm tòi những thứ không nên hiểu. Cô chỉ cần biết, đất nước này phải có những người lính như Burnice mới có thể tiếp thêm sức mạnh giúp quê hương cô bình yên."
**
Máy bay đáp xuống, mặt trời cũng ló dạng, bình minh rực rỡ, một ngày tươi mới bắt đầu.
Sơn Chi vác balo rời khỏi máy bay, đi ra sảnh đợi Tần Dĩ Quan.
"Cậu có muốn gọi cho người đảm nhận bên toà soạn không? Mình giúp cậu gọi."
"Không cần đâu, mình gọi cho bạn rồi hỏi vị trí là được rồi. Dĩ Quan, cám ơn cậu, thực sự cám ơn cậu đã đồng ý cho mình sang đây."
Xung quanh lác đác vài người, Tần Dĩ Quan liếc nhìn, vừa nói: "Cậu muốn đi thì đi sớm đi nhé, nhớ phải cẩn thận đó, mình phải đi tìm cậu của mình sau đó sắp xếp người dân nước B lên máy bay nữa."
"Ừm, tạm biệt."
Hai người từ giã nhau.
Tần Dĩ Quan đột ngột dừng chân, cậu quay đầu lại, nhìn bóng lưng nhỏ bé của Sơn Chi, trong mắt cậu ngập tràn sự tiếc nuối, không hiểu sao tim lại đập lệch vài nhịp.
"...Sơn Chi, lần này chia tay, không biết khi nào sẽ gặp lại. Chỉ mong cậu, mỗi ngày vui vẻ, mỗi giây hạnh phúc."
Sự thật mà nói, để Sơn Chi đi theo là quyết định vô cùng khó khăn của cậu. Mảnh đất này chỉ có thể nguy hiểm, an toàn không biết có tồn tại hay không. Trong lòng cậu cứ thấp thỏm từ khi lên máy bay ngồi, ánh mắt cậu, tim gan cậu cứ hiện lên Sơn Chi. Quả thực, không biết đang bất an điều gì.
Tần Dĩ Quan dành cho Sơn Chi một ánh mắt yêu thương và rồi quay người rời đi.
Sơn Chi dò sóng, đứng dưới góc cây cổ thụ, tựa lưng vào nó, đưa điện thoại lên xuống, cuối cùng cô cười một cái, vui mừng bấm mấy cái lên bàn phím, áp tai lên.
Đầu dây bên kia bỏ lỡ ba cuộc, đến cuộc thứ tư mới nhận máy, còn nhận trong sự gấp gáp.
"Alo, Chi."
"Vị Tư, tớ sang nước A rồi này." Giọng cô vô cùng háo hức.
Vị Tư vừa sốt sắng vừa mừng thay: "May quá rồi. À, bọn mình đang ở thành phố Chuk, cậu mau đến đây đi."
"Được, mình sẽ đến ngay."
"Ừm, cậu bảo tài xế đi vòng qua Jasmin, đi đường thẳng thì e rằng sẽ gặp bọn khủng bố, rắc rối phiền phức lắm, cứ đi đường vòng cho an toàn. Jasmin bây giờ ổn rồi, cậu có thể dùng đường đó sang đây, nhớ đó."
Jasmin và Chuk. Liệu Tống Miên của cô đang ở nơi nào?
Bản thân Sơn Chi không dám gọi cho anh, một phần là biết anh đang bận tác chiến, không mang điện thoại, một phần cũng là do cô không muốn cản trở tay chân của anh, nếu anh biết cô đến được đây thế nào cũng sẽ sang đón, như vậy sẽ làm trì hoãn công việc.
Tô Tiểu Mai giờ này không biết có ở cùng Vị Tư và Cố Y Y hay không, cô đã gọi rất nhiều cuộc nhưng kết quả vẫn là không ai nhận máy.
Vì bọn khủng bố không có nhân tính cho nổ b.o.m khắp mọi nơi, khiến cho con đường của từng nơi đều gồ ghề, ổ lớn ổ nhỏ, rất khó cho xe bốn bánh di chuyển, nên hầu hết những người nhận chở thuê ở sân bay đều lái con xe motor cho dễ di chuyển.
Cô tiếp nhận chiếc nón màu đen đã cũ, bỗng dưng bồi hồi, không biết chiếc món màu vàng kia của Tống Miên tặng cho giờ đã nằm ở nơi nào, có người nào giữ lại cho cô hay đang biệt tích ở xó xỉnh nào rồi.
Chú lái xe nhìn có vẻ cỡ trung niên nhưng tay lái của chú rất vững, Sơn Chi cảm nhận chú chạy trên mấy ổ gà to lớn này chẳng hề chi, thậm chí rất vững vàng, rung lắc nhưng không khiến người ngồi sau cảm thấy sợ hãi. Chắc chắn, những người lái xe như chú, đã chạy rất nhiều lần, rèn luyện rất nhiều mới thành thạo như vậy.
Băng băng trên con đường không mấy hoàn thiện, có chỗ bùn lầy sau cơn mưa ầm ầm đêm qua, Sơn Chi phải xuống xe đẩy phụ, do mặt đường lún sâu khiến xe không thể di chuyển được. Cả một đoạn đường lầy lội, ống quần và đôi giày trắng đã nhầy nhụa sình bùn màu nâu đặc trưng. Chú tài xế nói:
"Mới đến được Jasmin thôi, Chuk còn phải chạy thêm tầm 3 tiếng nữa. Cô yên tâm, đến đoạn phía trước có nhiều nhà dân lắm, tôi sẽ xin họ nước cho cô rửa chân. Jasmin đang vào mùa mưa, cho nên đường này lái xe có hơi khó khăn, cô thông cảm cho."
Chú tài xế nói ít tiếng anh, Sơn Chi hiểu đại khái ông đang tỏ lời xin lỗi.
"No problem."
Ngồi sau lưng, Sơn Chi ngắm nhìn đồng ruộng xanh ngát, nơi này có hương thơm của lúa, có sự tươi mát của thiên nhiên.
Tối mưa sáng trời mây quang, thật trong lành.
Ba tiếng nữa, chỉ còn ba tiếng nữa thôi cô sẽ gặp được mọi người, chẳng biết là có gặp được người cô thương hay không.
Xe dừng chân tại một ngôi nhà xập xệ lá cây, chú tài xế vừa xin nhờ cho cô rửa chân vừa quay sang tranh thủ đổ xăng đã chuẩn bị trước vào bình xăng xe, cả đoạn đường dài mấy tiếng, chú ấy đã làm việc đó mấy lần rồi.