Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vết Nứt Con Tim - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-06-02 16:32:10
Lượt xem: 23

Sơn Chi ngồi thụp xuống đất, cả người cũng dính bùn đất đỏ, chuyện vừa trải qua cứ như rút cạn sinh lực, cô vùi đầu vào hai cánh tay ngân lên tiếng khóc nức nở. 

Thật oán trách bản thân không tài giỏi, từ nhỏ bị cha mẹ áp lực nặng nề, cuộc sống luôn luôn thấp thỏm, đến khi lớn lên vì không được như ý muốn của gia đình liền bị vứt bỏ. Rời khỏi quê hương, mang nhiệt huyết ước mơ đến đất nước nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc này, lại bị khinh thường, muốn chống đối cũng rất khó mở miệng, cô biết, lời ban nãy đã nói ra cũng không khiến Rosy sợ mình, không cơ chút uy lực đe doạ nào, e rằng ngày mai sẽ có nhiều người ghét cô hơn. 

Sơn Chi nghĩ thôi đã khóc đến đáng thương. 

Bên tai có tiếng bước chân nhè nhẹ, mảnh gạch lăn tới mũi giày Sơn Chi. 

Sơn Chi ngẩng đầu lộ ra gương mặt đẫm lệ, thút thít khịt mũi cùng với hai vành mắt đỏ hoe, khắp mặt đỏ bừng, cánh mũi liên tục phập phồng.

Tống Miên nhìn thôi mà tâm tình cũng trở nên phức tạp. Lúc anh đến, vừa hay chứng kiến cảnh cô hùng hổ xô người ta còn được nghe cô đáp trả gay gắt như vậy, cái nhìn về Sơn Chi cũng thay đổi, đây rõ ràng không phải con thỏ ngây thơ mà là con cáo nhỏ mọc móng vuốt mềm. 

Nhớ lại lời nói êm tai có chút uất ức, dùng hết sức lực bình sinh mắng người ta, nghe thôi mà đáng yêu muốn chết, cái ai mắng người lại dùng giọng điệu đó, người ta còn tưởng cô đang hoà giải ấy chứ. 

"Sao anh lại ở đây?" Âm mũi nhè nhẹ kèm theo giọng khàn khàn vừa khóc, vô tình lướt qua tai, Tống Miên run người một cái. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt, vành mắt hoen đỏ, môi nhẹ mím chặt, chóp mũi cũng ửng hồng, bộ dạng vô cùng đáng thương. 

Tống Miên biết, cô đã chịu ấm ức rồi.

Bầu trời yên ả bốn bề gió thổi, Sơn Chi không hề biết giọng của mình có bao nhiêu mềm mại, có bao nhiêu nũng nịu, thật làm người khác phải kiềm nén thật lâu. 

Tống Miên nhìn dáng vẻ khóc đến tan nát cõi lòng của cô mà đầu nổ tung, tim cũng muốn tan nát theo. Anh ngồi xuống bên cạnh, tùy tiện chê bai: "Khóc cái gì? Ban nãy hung hăng xô người ta té ngã, sao bây giờ lại khóc như thế?" 

Tâm tình Sơn Chi không tốt, bị trách cứ là bùng nổ mạnh mẽ: "Đều tại anh, anh chê bai tôi cái gì chứ! Người ta gây khó dễ cho tôi cũng vì anh đó, tôi sơ cứu cho anh cũng là tôi sai, vì anh mà người ta ngày ngày chướng mắt tôi, kì thị tôi, tất cả là do anh! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!"

Dứt lời cô nức nở khóc lớn, mếu máo giàng giụa nước mắt.

Anh ngớ người, khoé môi giật giật mấy cái. Vốn dĩ muốn chọc cho cô ngốc này vui ai ngờ lại phản tác dụng mạnh mẽ như thế. Anh có chút sợ. 

Anh sợ lắm, sợ vô cùng. 

Nhân gian có câu nói quả thật không sai. 

Đừng nên chọc nữ nhân tức giận, nếu bạn muốn tính mạng trong phút chốc lụi tàn.

Tống Miên cười nhẹ một cái, giọng điệu dỗ dành: "Được rồi được rồi, là do tôi hết."

Sơn Chi khịt mũi, nét mặt khinh khi như muốn nói *Không lẽ do tôi chắc*

Anh nghiêng người, ôm hai bả vai cô lật người xem xét qua mấy lần, trừ cánh tay lần trước bị thương thì có vài chỗ bị xước nhẹ ở cổ chân, cẳng chân sưng vù lên, quần áo thì dính bùn đỏ, mặt mũi tèm lem, anh nhìn thôi cũng đã buồn cười. 

Sơn Chi vùng vẫy đứng lên liền mếu máo, rơm rớm nước mắt lấp lánh nhìn sang: "Hình như...bị trật khớp rồi." 

Nói rồi lại nức nở. 

Tống Miên: "..." 

Anh nổi lên một cảm xúc khó tả, hung hăng cất cao giọng răn đe cô: "Không được nhìn tôi với ánh mắt đó." ngừng chút, lại nói: "Cũng không được nói chuyện kiểu đó với tôi, biết chưa?" 

Bỗng dưng người nọ trở nên hung dữ, Sơn Chi cũng sợ rồi, ngoan ngoãn gật đầu. 

Trong lòng, Tống Miên nghĩ lại, cái người hung dữ ban nãy với cái người ngoan ngoãn bây giờ, thật sự nghi ngờ Sơn Chi có chị em sinh đôi. 

Tống Miên kéo tay cô ngồi trên tảng đá to, anh khụy chân xuống bên cạnh cô, nhìn thấy cẳng chân nhỏ nhắn trắng ngần bất giác cau mày, ngón tay lành lạnh của anh áp lên cổ chân liền cảm khái *Cổ chân con gái nhỏ như thế á, vừa trắng lại vừa mềm như vậy á*

Sợ cô đau, nên nhanh chóng kiếm trò chọc tức Sơn Chi di dời sự chú ý. 

"Em đúng là đứa con nít thích khóc nhè, chỉ bị người ta nói vài câu đã tức tưởi muốn liều mạng, lớn thây tới vậy rồi mà còn hay khóc nữa." Anh xì miệng, mang thêm vẻ cợt nhả. 

Quả nhiên, Sơn Chi nổi nóng: "Ai liều mạng với cô ấy, anh không thấy cô ấy quá đáng sao, tôi...á!" 

*Rắc* một tiếng, chỗ trật đã được anh bẻ lại, cô trố mắt nhìn anh, sau đó mới hiểu được lời chê bai vừa rồi. 

Sơn Chi không còn đau như trước, nhưng vẫn đi cà nhắc đầy khó khăn, Tống Miên tiến lên vài bước, khom lưng khụy gối trước mặt cô, giọng điệu lười biếng ung dung phát ra: "Lên đi, anh Miên cõng em về."  

Mặt nhỏ đỏ bừng, cô ngượng ngùng thỏ thẻ trả lời: "Thôi đi, tôi có thể tự đi được mà."  

Đầu lưỡi anh đảo quanh hàm răng, sau đó lấy lưỡi chống chọc chọc má phải, không nói không rằng, kiên nhẫn giữ tư thế đó trong ít phút. 

Sơn Chi luống cuống, rón rén bẽn lẽn nằm lên tấm lưng to lớn, hai má bừng bừng đỏ, vòng tay trước cổ anh. 

Chóp mũi Tống Miên thoang thoảng mùi hương dịu ngọt, anh mặc niệm nhớ lại, vừa là kẹo vừa là hương hoa.  

Thân thể cường tráng đứng thẳng đậy, xốc người cô lên một cái rồi vững chắc bước đi. 

Bàn tay anh vững chắc vòng qua bắp chân cô rồi đan tay lại trước bụng, không hề có ý lợi dụng đụng chạm. 

Vừa đi anh vừa cảm thán rằng: "Sao mà em nặng thế nhỉ?" Lại xốc người mấy cái, y như đang đo lường: "Chắc khoảng năm mươi lăm ký hả?" 

Sơn Chi biết anh ghẹo mình, cô cuộn nắm đ.ấ.m nhỏ, đập lên người anh vài phát, nghiến răng tức giận nói: "Anh nói gì thế hả, tôi chỉ có bốn mươi sáu ký thôi!" 

Tống Miên phì cười. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vet-nut-con-tim/chuong-12.html.]

Sơn Chi: "À đúng rồi, sao anh cứ thích kêu cái kiểu kia thế hả?" 

Tống Miên: "Em kêu một tiếng anh Miên có mất miếng thịt nào đâu, dù sao tôi cũng lớn hơn em mà." 

Lời nói trong trẻo ngọt ngào bên tai, cùng với hơi thở ấm áp quét qua vành tai Tống Miên, làm anh hơi ngứa. 

Về tới lều lớn, Sơn Chi muốn đến lều nhỏ dùng đồ sơ cứu đơn giản của mình. Tống Miên yên lặng đưa cô đến đó. 

Mấy người trong đội Burnice cũng sửng sốt, hoàn toàn không biết rõ sự tình, nhìn Tống Miên một cái, lại nhìn cô gái trên lưng anh một cái, cuối cùng nở ra nụ cười mờ ám dành cho họ, cậu nhóc nhỏ Silas nhiệt tình đuổi theo Tống Miên. 

Silas chạy lên, vỗ vai Tống Miên hớn hở: "Anh Song, hai người..." cậu nhóc đưa hai đầu ngón tay trỏ sáp lại với nhau, ngụ ý là muốn hỏi bọn họ *hẹn hò* rồi sao. 

Tống Miên mặt không biểu tình, lãnh đạm nói: "Đã tập hợp đầy đủ người rồi chưa mà đến đây tò mò hóng chuyện."

Silas giơ tay chào kiểu quân đội, ưỡn n.g.ự.c đáp: "Dạ rồi, nhưng mà có đội đang làm nhiệm vụ nên không thể quay về được."

"Không sao, hôm nay có kế hoạch cần bàn bạc, có gì sẽ nói với họ sau." 

Cậu nhóc Silas có một bụng tò mò, cất tiếng thăm dò: "Hai người thật sự hẹn hò sao?" 

Cậu nhóc vẫn không buông tha, theo chân đến tận cửa lều của Sơn Chi. 

Tống Miên lạnh mặt, cho cậu một ánh mắt sắc bén. 

"Không có." Cái nghiến răng đầy cảnh cáo.

Cậu nhóc mặt đầy ý không tin nhưng dưới ánh mắt chứa đầy gai nhọn của Tống Miên cậu đành phải rời đi. 

Anh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cười tủm tỉm: "Cô nhóc như em cũng được nhiều người yêu mến quá ha." 

Bọn họ còn ra sức tác hợp cho bọn họ nữa. 

Tống Miên đặt cô ngồi xuống, nhẹ nhàng cẩn trọng vén ống quần lên. 

Sơn Chi dẩu môi: "Tôi so gì với anh chứ." Cô nói với giọng điệu ngưỡng mộ: "Nhiều người thích anh như vậy, ưng ý ai là chỉ cần chọn một người kết hôn, khỏi tốn công phí sức." 

Tống Miên cười một cái, gõ gõ đầu cô: "Em cho rằng chọn người như chọn kẹo mút sao hả." 

Khắc này, cô nhận thấy rõ ánh mắt anh chợt lạnh xuống, rất lâu sau, anh mới cất lời: "Tôi không có ý định kết hôn." 

Giọng ảm đạm khàn khàn.

"Cả đời này cũng sẽ không kết hôn." 

Tim Sơn Chi bất chợt nhói lên, đập hụt hai nhịp, cảm giác hụt hẫng và đau rát đan xen, cô chớp mắt, nở nụ cười không tự nhiên, dè dặt hỏi: "Vì sao?" 

Đôi mắt Tống Miên toát lên vẻ u buồn, vừa lấy cồn giúp cô thoa, vừa trầm giọng đáp: "Tôi không muốn cô gái tôi yêu phải chịu thiệt thòi."  

"Cô ấy mang cả thanh xuân quý giá dành cho tôi, tôi không thể để cô ấy phải chịu bất cứ bất công nào trên đời này. Nhưng em cũng biết rồi đó, tôi là quân nhân lại còn là lính đặc chủng, tôi có lý tưởng mà mình theo đuổi, có những hoài bão ấp ủ nên không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô ấy. Bất cứ khi nào tôi cũng sẽ rời xa cô ấy, mà một ngày nào đó thứ cô ấy nhận được chắc chắn sẽ là giấy báo tử của tôi." 

Sơn Chi muốn nói gì đó, nhưng lời cứ nghẹn đặc ở cuống họng. Giọng nói của Tống Miên lại vang lên: 

"Đừng cho rằng tôi nói điềm xấu, mà đó là sứ mệnh của một người quân nhân chạy theo con đường tự do hoà bình." 

Bàn tay thon dài nhè nhẹ sát khuẩn, nước cồn theo dòng chảy quấn quanh khớp ngón tay mạnh mẽ, âm giọng trầm khàn mang theo sự kiên định của bản thân. Cánh môi Sơn Chi như bị ai đó đông cứng, cô ngẩn người, không cảm nhận được những nhịp sống xung quanh.

"Tôi yêu trách nhiệm trên vai tôi, sẽ hết mình vì lý tưởng của mình, không chỉ riêng đất nước A hay đất nước B, tôi muốn thế giới này sống trong độc lập tự do. Cái c.h.ế.t là điều vinh quang, vì thế...Sơn Chi, cho dù phải hy sinh trên đất khách quê người, cũng phải xem đó là niềm kiêu hãnh, hãy tự hào về những việc mình đã làm." 

"Con người luôn cảm thấy cuộc sống vô vị tẻ nhạt, vì họ không hết mình cho cuộc đời, không biết làm gì để thoả mãn bản thân. Còn tôi thì khác, chỉ cần làm những việc tôi hướng tới, tôi đều cảm thấy sống rất có ý nghĩa." 

Anh vặn nắp, bỏ cồn vào giỏ, vẻ mặt thư thái, giọng điệu bình thản.

"Cuộc sống này vốn không phức tạp như thế, quan trọng là cách chúng ta nhìn nhận và trải qua như thế nào, càng soi càng nhiều sạn ấy mà, cho nên cứ cho qua đi. Có những người nghèo khổ luôn sống lạc quan vì họ gạt bỏ khó khăn vất vả, chỉ hưởng thụ những niềm vui vẻ dù là nhỏ nhặt nhất." 

Sơn Chi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi không thể lạc quan được khi xung quanh tôi có quá nhiều áp lực." 

"Khi buồn, em muốn tìm cách để khiến mình quên đi, còn khi em áp lực, hãy đi tìm những vụn vặt vui vẻ trong cuộc sống." 

Trái tim Sơn Chi như bị ai bóp chặt, cô khó khăn thở dốc, nước mặt lại muốn tuôn ra, lại đảo mắt nhìn xung quanh ngăn lệ đang muốn trào.

Tống Miên ngoắc tay, cô im lặng đưa tay đến, anh xé băng cá nhân dán lên. Vết thương lần trước vẫn chưa khỏi, trên đó còn dính một ít cát, anh lấy nước xua đi. Bàn tay con gái vừa mịn vừa mềm, nắm vào như muốn tan ra vậy. Anh vừa dán vừa âm thầm quan sát vẻ mặt cô.

Tống Miên dịu giọng khuyên: "Không sao đâu, vết thương này sẽ nhanh khỏi thôi, lát nữa tôi đi lấy đá chườm chân cho em."

Sơn Chi biết anh còn phải đi họp, không muốn phiền nên từ chối: "Anh mau đi làm việc của mình đi, lát nữa Tiểu Mai sẽ đến, tôi sẽ nhờ cô ấy." 

Tống Miên chần chừ do dự: "Vậy... em nhớ cẩn thận một chút." 

"Ừm." 

Bóng lưng Tống Miên hằn trên đất, in sâu vào tim cô. 

Mà có lẽ chính cô cũng không biết, từ đây, hai từ Tống Miên trở thành cái tên quan trọng nhất trong lòng mình. 

------------------------

Loading...