Vết Nứt Con Tim - Chương 110
Cập nhật lúc: 2025-05-03 15:54:02
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Máu rơi người chết.
Chiến trường bạo loạn.
Hoang tàn đổ nát.
Máu nhuộm phủ cả mảnh đất khô cằn héo úa.
Nước mắt của Tống Miên rơi ra sau đầu, đôi mắt anh đỏ bừng, trái tim anh nhói lên.
Sơn Chi của anh phải làm sao đây?
Còn bao nhiêu chuyện dang dở bọn họ chưa kịp thực hiện.
Anh chạy băng băng về hướng xe phía trước, không ngừng chạy.
Âm thanh gào thét của người con gái kia vẫn không ngừng vang vọng ở phía sau, níu kéo anh ở lại nhưng đáng tiếc là anh không quay đầu.
Tống Miên vẫn chạy, chạy không ngừng vì tự do đang ở phía trước.
Không có lựa chọn, chỉ có thuận theo.
Hai tay anh bám lấy khung sắt, lấy sức kéo cả cơ thể lên xe, bọn chúng láo nháo xua tay đẩy anh xuống, nhưng điên cuồng thế này rồi, làm sao có thể khoanh tay chịu thua. Bọn chúng càng muốn nhấn anh xuống, anh càng phải ngoi lên, càng không cho lên xe thì càng phải lên cho bằng được.
Ván bài này, anh đã dùng tín mạng và cả tương lai để đặt cược.
Anh, đã không thể quay đầu được nữa rồi.
Giằng co mất bao nhiêu lâu mới đặt chân lên được, Tống Miên nhìn chầm chầm bọn chúng như muốn ăn tươi nuốt sống, mà bọn chúng lại nhìn túi xách sau lưng anh.
"Song!" Tiếng Clinton vang vảnh bên tai, anh nghiêng đầu nhìn.
Nhìn chiến hữu của mình, rồi lại nhìn về một hướng đầy đau thương. Nơi đó, có một cô gái với trái tim đầy vết rách, cũng chính nơi đó có cô gái đang dùng hết sức lực cầu xin anh quay về.
Trái tim anh như bị ai bóp nghẹt, từng nhịp đập trở nên nặng nề, đau đớn đến mức không thể thở nổi. Nỗi đau không vang thành tiếng, chỉ đọng lại nơi khóe mắt hoe đỏ và ánh nhìn u uẩn. Trong đôi mắt ấy, có tiếc nuối khôn nguôi. Tiếc cho những điều chưa kịp nói, tiếc cho những lời hứa chưa kịp thực hiện, tiếc cho cô gái đó, một lòng một dạ vì anh.
Nỗi đau ấy không thể gọi thành tên, chỉ có thể cảm nhận được qua từng cái siết tay vô lực, qua sự trống rỗng lạnh lẽo nơi lồng ngực, như thể chính anh đã đánh mất một phần linh hồn mình mãi mãi.
Xương hàm anh bạnh ra, cắn chặt răng, kiềm nén thứ cảm xúc dữ dội đang dâng trào.
"Mang cô ấy đi, đi xa 1 chút, rời khỏi nơi này, tôi không muốn dáng vẻ hiện tại của mình sẽ trở thành nỗi ám ảnh đeo bám cô ấy suốt cuộc đời..." Đôi môi người lính khô khốc nứt nẻ lại có chút run: "... Sơn Chi của tôi còn phải lấy chồng, một người chồng thật tốt..."
"... Tốt hơn tôi gấp trăm lần." Tâm can anh đau đến mức phế liệt, hốc mắt đỏ bừng, thậm chí còn không dám nhìn về một phương hướng nào đó.
Anh vừa nói vừa dùng thân mình che đi những tên bặm trợn muốn đẩy anh ra khỏi xe.
Âm lượng từ nài nỉ đến gào thét và rồi bất lực.
Cánh tay Clinton rũ xuống, giây sau lại đứng nghiêm mình ưỡn n.g.ự.c chào. Trong đôi mắt đã từng luôn luôn kiên cường ấy, ánh lên một tầng hơi nước mỏng.
Đồng tử Tống Miên d.a.o động, mím môi quay mặt đi.
Xe dần dần phanh lại, cùng lúc đó tiếng bíp bíp vang lên. Cả đám bọn chúng mặt mày tái mét nhìn Tống Miên.
Anh khẽ giật mình, tầm mắt hướng về chiếc túi sau lưng. Quả thật, tim anh cũng đập thật nhanh, có một nỗi cảm xúc sợ sệt đan xen nhưng khi bọn chúng động tay động chân muốn xô anh ra ngoài thì cỗ xúc động như đứng bên bờ vực đó liền biến mất, thay bằng sự quyết tâm liều lĩnh. Tống Miên bám chặt vào khung xe, nhất quyết không xuống, bọn chúng bó tay bất lực, chỉ có thể tranh nhau muốn xuống xe.
Nhưng chân còn chưa chạm đất, thân xe giật b.ắ.n lên rồi từ từ lăn bánh, không chỉ mình Tống Miên mà bọn chúng ai cũng ngây ra đầy bất ngờ, đặc biệt là gã cầm đầu, miệng gã chửi thề hét toáng, cách một lớp tấm kính xe mắng trời mắng đất.
Đoạn đường gồ ghề, tốc độ không nhanh không chậm nhưng đủ sốc nẩy khiến ai nấy đều ngả nghiêng đứng ngồi không vững.
Tống Miên lòm còm đứng dậy, xuyên thấu qua chiếc kính kia, thấy rõ mòn mọt chiến hữu của mình.
Leonard....
Cánh môi anh mấp máy, muốn nói gì đó rồi lại không thể.
Tất cả, đều có sứ mệnh.
Đều vì sứ mệnh mà chấp hành.
Tiếng bíp càng ngày càng dồn dập.
Bên tai anh nghe tiếng gào thét bất lực vang trời.
"TỐNG MIÊN!"
Sơn Chi kêu lên, cô vẫn một mực đuổi theo anh, nước mắt nước mũi hoà lẫn vào nhau. Cả người kích động giẫy giụa nhưng không thể thoát.
Trách cứ rồi nài nỉ van xin vẫn không có tác dụng, cô chỉ có thể tức tưởi giậm chân giằng co. Cổ họng đau xé nhưng không dừng lại mà gọi tên người thương.
Chad nhìn người con gái khóc xé tâm can này, lòng thực sự không nỡ. Nhưng câu nói của Tống Miên lúc nãy không ngừng trấn tĩnh linh hồn muốn kiệt quệ của anh:
"Chad nhận lệnh! Trên cương vị là đội trưởng của tổ một, dù tôi có c.h.ế.t hay bất cứ chuyện xảy ra ngay sau đây, cậu nhất định phải bảo vệ cô ấy an toàn!"
Mệnh lệnh không thể kháng.
Chad cắn môi, nhìn về hướng xa xa.
Đó là đội trưởng ưu tú của anh, là chiến hữu kề vai sát cánh của anh.
Đôi mắt ảm đạm đầy sương mù của Tống Miên mở to, quay đầu nhìn cô đầy luyến thương.
Hình ảnh của cô dần nhỏ bé trong mắt anh, nhưng anh biết giờ khắc này trái tim cô đã c.h.ế.t lặng.
Mặt nạ vứt đi, đôi môi khô khốc nứt nẻ hiện ra với muôn ngàn vết tích đỏ thẫm.
Cánh môi Tống Miên run rẩy, sương mù trong mắt anh dày đặc, ở hốc mắt chậm rãi rơi xuống thành hàng: "Anh hối hận rồi bé... đáng lý ra, anh nên c.h.ế.t ở nơi khuất mắt em, để em không phải chịu nỗi đau này cả đời."
Khung cảnh nhuộm cả một vùng tối tăm.
Mà...
Cả đời này, Sơn Chi vĩnh viễn không thể nghe được câu nói đó.
Anh ôm chặt túi xách trong lòng, trái tim như nứt toạc, trên đời này, không có gì đau đớn bằng việc phải c.h.ế.t trước mặt người mình yêu, cũng không có gì tàn nhẫn bằng việc phải bắt cô gái ấy gánh chịu nỗi đau xé rách tâm can này.
"Tống Miên, anh phải sống, sống để cùng em đến Paris như lời anh từng hứa, cùng nhau đến những nơi đẹp đẽ của thế gian này, sinh ra những đứa con đáng yêu, đến già thì mình cùng về quê trồng rau nuôi cá sống cuộc sống đơn giản đến cuối đời."
Trong đầu Tống Miên bỗng chốc vang từng âm thanh trong trẻo khắc cốt ghi tâm, làm trái tim này phải nhức nhối rỉ máu. Anh cười thê lương, một giọt rồi một giọt, nước mắt thi nhau rơi xuống, Tống Miên thấp giọng thầm thì: "Xin lỗi... đời này anh không thể đồng hành với em được nữa rồi,... Sơn Chi, cho anh thất hứa nhé, chỉ một lần này thôi."
"Kiếp sau, anh đến trả nợ cho em."
Nước mắt người lính lăn dài trên gò má, khoé môi anh câu lên một đường rất nhẹ: "Vậy nhé."
*Bíp bíp*
*Bíppppppp*
Nhịp điệu càng ngày càng nhanh.
Cánh môi lại một lần nữa nhấc lên, nói thật khẽ thật khẽ...
Tống Miên nhắm mắt quay đầu.
Giọt nước mắt đầy tư vị, đau thương, mất mát, luyến tiếc, tội lỗi.
Chi của anh...
*Uỳnhhhhhh*
"Aaaaaa"
"KHÔNG!"
"ĐỪNG, ĐỪNG MÀ!!"
"TỐNG MIÊN!!!!"
Hai mất Sơn Chi như bị d.a.o đâm, quang cảnh trước mắt như núi lửa nung chảy đôi mắt này.
Cả chiếc xe nổ tung, khói bụi ầm trời, mọi thứ đều nát bét, nghiền nát tất cả.
Trong đó có Tống Miên của cô.
Anh vẫn còn ở trên đó.
Giờ đây cô như người điên, gào khóc điên loạn, vụ nổ vẫn chưa kết thúc.
Chấn động ầm ầm ở ngay phía trước.
Ngay cả Chad và Silas bên cạnh cũng không khỏi bàng hoàng, nhưng người cần bình tĩnh lúc này không phải là hai người bọn họ thì là ai.
Nếu buông tay, cô gái này sẽ làm ra những chuyện gì tiếp theo.
Sơn Chi la hét cầu xin, thậm chí chửi bới.
"Thả tôi ra, buông ra!"
"Tôi phải đi tìm anh ấy!"
"Khốn kiếp! Buông ra!"
Sơn Chi không ngừng khóc, cô đáng thương chấp tay cầu xin.
"Cầu xin các anh buông ra, tôi muốn đi tìm anh ấy."
Tình cảnh quá hoảng loạn, phải đưa người đi.
Chad chỉ có thể kiềm lại sự run rẩy đang chiếm lấy toàn cơ thể, lạnh giọng nói:
"Trước khi hy sinh, đồng chí Song đã hạ lệnh cho chúng tôi phải bảo vệ cô thật chu toàn, quân lệnh như núi, chúng tôi bắt buộc phải hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng mà đồng chí Song đã giao."
Silas cất giọng đau buồn mà khuyên răn: "Sun, xin hãy hiểu cho."
Sơn Chi không muốn đi, hai chân không còn sức khụy xuống, run rẩy chấp tay cầu xin, vừa nói vừa khóc đứt ruột gan: "Xin các anh, cầu xin các anh, tôi dập đầu xin các anh cho tôi đi, cho tôi đi..."
"... Làm ơn..."
Cô dập liền mấy cái trên nền cát đá lồi lõm, m.á.u trên trán cũng tụm lại thành mấy vệt lớn bé.
Cuối cùng bọn họ cũng không thể duy trì việc ác, hộ tống mang Sơn Chi đến nơi vụ nổ vừa lấn xuống.
Không biết có còn b.o.m hay là không, nên hai người tách ra đi xung quanh kiểm tra.
Hai chân Sơn Chi bủn rủn, không thể đi bình thường mà chỉ có thể bò đến.
Bò đến chỗ Tống Miên của cô.
Cánh tay cô run lẩy bẩy lần mò, chạm lên những mảnh áo nằm rải rác khắp nơi. Máu có, xương có, thịt nát có, đâu mới là Tống Miên của cô.
Sơn Chi khóc nấc lên, lẩm bẩm như người điên.
"Tống Miên, Tống Miên." Cô dùng tay gạc đi đất đá, tìm những mảnh linh hồn không nguyện vẹn để chấp vá.
Cô thất thanh gọi không ngừng nghỉ.
"Anh đâu rồi?"
"Anh ở đâu, Tống Miên?"
"Em mang anh về nhà..."
"Về nhà..."
Nước mắt cô không ngừng rơi, bàn tay nhuốm đầy m.á.u di dời trên từng tất đất tìm kiếm hơi ấm quen thuộc, đáng tiếc trên nền đất ngoài sự lãnh lẽo thì chẳng còn gì nữa. Cô tức tưởi khóc đến đau thắt ruột gan, nơi cổ họng không thể phát ra tiếng khóc, mà chỉ quặn thắt nằm ở trong lòng.
Cô khóc không thành tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vet-nut-con-tim/chuong-110.html.]
Tống Miên mang lại hoà bình cho nước A, vậy ai sẽ mang Tống Miên trả lại cho Sơn Chi?
Anh mang hoà bình hạnh phúc đến cho những người khác, vậy ai sẽ thay Sơn Chi gánh chịu nỗi đau đớn khốn khổ này?
Sẽ là ai?
.....
Không ai cả, chỉ có mỗi cô bị dày vò mà thôi.
Sơn Chi lê cơ thể bò qua từng ngõ ngách, bãi đất bị tàn phá chỗ lõm chỗ lòi, nơi nào cũng toàn là sắt nhọn có thể cứa nát da thịt người, mảnh vụng của xe cứa vào tay chân, ở ngón tay út bị cắt một đường thật sâu, m.á.u tuôn ra như thác đổ, thế nhưng cảm giác đau đớn này sao bằng cơn đau trong tim cô. Thứ cô cảm nhận ở thời khắc này là nỗi đau khổ mất đi người mình yêu, người thân duy nhất của cô.
Cô ôm mớ hỗn độn vào trong lòng, ngửa cổ khóc với trời xanh.
Giờ khắc này, Sơn Chi không thể nào không oán trách, cô vừa trách lại vừa thương anh hơn.
"Anh đã từng hứa sẽ là người thân của em, là gia đình của em. Bây giờ anh đi rồi, em không còn gia đình hay người thân nào nữa..."
"Anh làm như vậy có công bằng với em không, Tống Miên?" Cô hỏi một câu nghẹn lòng, lời anh từng nói, cô khắc cốt ghi tâm.
Đến khi lần mò đến một vài mảnh vải quân phục rằn ri, cô kinh hãi dừng lại, vội vã bò thật nhanh đến. Một bãi m.á.u thịt cát bụi lẫn lộn. Sơn Chi nhanh chóng lấy hộp sơ cứu luôn mang bên người, đổ hết các món đồ trong đó ra ngoài, đặt hộp ngay ngắn ở bên cạnh.
Đôi tay nhuốm m.á.u của Sơn Chi không ngừng run rẩy gom những mảnh vụn xương m.á.u đặt vào hộp y tế, bụi bẩn hoà vào m.á.u tươi, nước mắt không ngừng thi nhau rơi.
Cô hổn hển gào khóc, nâng những mảnh xương nát, những giọt m.á.u lạnh tanh mà khóc lớn.
Ông trời quá bất công, lấy hết tất cả của Sơn Chi, bao gồm cả Tống Miên.
Clinton khẽ lau nước mắt, trái tim ẩn nhẫn đau.
"Kiếp này cậu đã thương cô ấy hết mình rồi, Song."
"Đội trưởng Song, anh đã hoàn thành nhiệm vụ, anh đã bảo vệ nước A này, và cả cô gái của mình. Em và Clinton cũng đã hoàn thành nhiệm vụ mà anh đã giao." Silas ưỡn n.g.ự.c chào, cậu rươm rướm nước mắt.
Mảnh đất hoang tàn m.á.u tanh, dòng người thưa thớt đứng trời chồng nhìn cô gái kia ôm xác thịt trong tay gào khóc đứt ruột đứt gan. Nỗi đau thể xác lẫn tinh thần đó, không ai có thể chịu đựng nổi.
Chắc chắn một điều, ngay khi cái c.h.ế.t cận kề, mặc cho trên người chẳng vẹn nguyên, không còn gì cả, chỉ có trái tim yêu thương Sơn Chi hết mình đang dần kiệt quệ, nếu chỉ còn sót lại một chút lý trí, Tống Miên cũng sẽ dành phần đó, nghĩ về Sơn Chi.
Nghĩ đến cô gái bất hạnh, phải làm sao để vượt qua nỗi ám ảnh nhất cuộc đời mình.
Phải làm sao để hướng về tương lai trong khi quá khứ tan thương bủa vây cuộc đời này.
Sơn Chi quỳ gối, đôi mắt đờ đẫn ngập lệ lê thê hai đầu gối nhặt từng mảnh xương thịt vụn m.á.u tươi của Tống Miên đặt vào hộp cứu thương, chẳng mấy chốc người cô toàn là máu, m.á.u đã lẫn lộn vào bùn đất, xương đã vỡ nát, thịt vụn bèo nhèo nát bét, lần lượt đều được Sơn Chi nâng niu đặt vào lòng bàn tay hôn lên.
Anh từng nói, sau này mỗi lần tạm biệt đều phải hôn anh một cái. Sơn Chi không dám quên, khi nhặt từng mảnh m.á.u thịt không phân biệt được là của ai, chỉ cần có màu áo quân nhân, cô cũng sẽ nâng niu rưng rưng đặt trên tay, cẩn trọng trao từng nụ hôn chân thành mà đau đớn lên từng tất thịt nát đó. Tinh thần cô không ổn định, cùng với con tim đang rỉ m.á.u từng dòng, tiếp tục làm công việc vô định đó.
"Tống Miên... Tống Miên của em..."
"... Chúng ta về nhà thôi..."
"Không sao, chiến tranh đã kết thúc rồi."
Đầu gối đã bị gạch đá đ.â.m nát, cô không thấy đau, cô chỉ có một ý định, muốn mang Tống Miên về nhà, về ngôi nhà chung của hai người. Xung quanh lâu lâu lại có tiếng bom, bùn đất nổ tứ tung nhưng Sơn Chi chẳng quan tâm, lê lết thân mình bò qua từng ngóc ngách nhặt từng mảnh linh hồn của Tống Miên mà chấp vá. Miệng không ngừng run rẩy nói: "Tống Miên, Tống Miên, mình về nhà thôi, về nhà thôi."
"Em đưa anh về nhà, về nhà của chúng ta, nơi này không còn nhiệm vụ nữa, chúng ta về nhà kết hôn thôi." Cô khóc đã khàn cổ rồi nhưng vẫn tha thiết gào khóc.
"... Em đưa anh về nhà..." cô tức tưởi đứt quãng kêu lên.
Đáng tiếc, thân thể nát tan, linh hồn không trọn vẹn, không có lời hồi đáp nào từ Tống Miên, chỉ có tiếng khóc xét nát tâm can của người con gái anh yêu.
Cô ngửa đầu lên trời, từ cổ họng vang lên thứ âm thanh tức tưởi xé nát ruột gan, đau đớn đến mức hít thở không thông, nước mắt tuôn như mưa cũng không làm tan hết sự đau khổ này.
Đến khi bầu trời đầy nắng vàng trao trả lại màn đêm, buổi chiều đã hạ xuống, tiếng bước chân lác đác, chốc chốc lại vang lên. Chỉ có người con gái kia, không ngừng tìm tòi từng ngóc ngách.
Sơn Chi đưa mắt nhìn những người binh sĩ trẻ dùng cán để nhặt t.h.i t.h.ể chiến hữu. Cô bối rối, tay chân trở nên luống cuống, miệng lẩm bẩm như người điên.
"Làm sao bây giờ, em nhặt không đủ."
Tống Miên cao một mét tám mươi bảy, nặng tám mươi cân nhưng cơ thể của anh được gói gọn chỉ trong một hộp cứu thương.
Bao nhiêu dự định, hết thảy đều chấm dứt.
Bãi đất trống ngập tràn mùi c.h.ế.t chóc, cô gái quỳ bất động ở đó, tựa như giữa đại dương bao la, cô trôi dạt một mình, mặc cho sóng vỗ, mặc cho động vật sâu xé. Hay bạt ngàn cánh đồng, bản thân đã trở nên trơ trọi.
Một lùa gió lạnh kéo tới, Clinton nắm chặt tay, ba người bọn họ đưa mắt nhìn vào cô gái bất động ở trước mặt.
Trong mắt Sơn Chi đờ đẫn vô hồn, cả người không còn sức lực, tâm hồn không biết đã trôi dạt về phương trời nào. Trên tay siết chặt một hộp chứa hỗn tạp, vừa có m.á.u vừa có cát và cả những mảnh vải rằn ri.
Hai mắt Sơn Chi sưng đỏ, ở khoé mắt vươn vấn giọt lệ, đôi môi nứt nẻ khô khốc hé mở, lâu lâu run rẩy hít vào như đang duy trì sự sống.
"Sun, về nhà thôi."
"Chiến tranh kết thúc rồi."
"Chúng tôi đưa cô về nhà..." Chad dừng lời, đau lòng nhìn vào chiếc hộp trong tay cô rồi nói: "Chúng tôi đưa hai người về nhà."
Sơn Chi không động đậy, cả người chìm vào trạng thái bất động, lý trí lặn xuống tận đáy vực sâu.
"Sun! Sun." Clinton bất lực nhẹ nhàng kêu, nhưng người con gái kia ngoài đau thương thì chẳng có ý định nhúc nhích.
Chad khụy chân xuống, nhìn vào đôi mắt trống rỗng kia: "Song đã đi rồi, cô hành hạ bản thân mình như vậy, cậu ấy làm sao có thể thanh thản ra đi?"
Clinton nói: "Nước A hoà bình rồi, Song đã mang lại độc lập cho đất nước này, cô phải hiểu cho cậu ấy, Sun."
Cô đờ đẫn nhìn chiếc hộp đựng m.á.u thịt của anh, ánh mắt đượm buồn, cười bi ai hỏi: "Cả thế giới đều xứng đáng được hạnh phúc, chỉ có tôi là không xứng. Cho nên, tôi mới phải chịu những nỗi đau này, có đúng không?"
Cô vô hồn hỏi một câu khiến ai nấy đều phải lặng thinh.
Giọng nói của Sơn Chi không có bất kỳ một tia hy vọng nào, chỉ có tuyệt vọng và bất lực đan xen.
Một câu hỏi đủ khiến cho ba người lặng câm, không ai có thể lý giải và hồi đáp. Không gian bỗng dưng cô đọng rồi trôi đi.
Sơn Chi quỳ ở đó đến rạng sáng ngày mai, ba người kia cũng không có ý định rời đi, ngồi cùng cô mặc niệm những thước phim trong đầu, những cuộn băng có đầy đủ tám chiến sĩ, từng giây từng phút có nhau. Họ không có máy ảnh để thu lại, chỉ có bộ nhớ của não để lưu trữ thành thước phim đáng giá mà cả đời không thể quên.
Tạm biệt, đồng chí Song.
Tạm biệt người anh cả, Leonard.
Bầu trời trong xanh, cùng với những con chim sắt khổng lồ. Hoà bình đã hé mở, những anh lính Burnice về với Tổ quốc thân yêu, hoàn thành sứ mệnh của bản thân.
Đại tá Lương cùng Vương Đình hai tay nắm chặt, nhìn người con gái quần áo xốc xếch đậm mùi m.á.u trước mặt mà trái tim co thắt, thứ trong tay Sơn Chi nắm chặt ôm trong lòng càng khiến họ đau khổ hơn.
Đại tá Lương không tránh khỏi xúc động, vành mắt đỏ lên, ông giơ tay run rẩy, chạm nhẹ lên nắp hộp, khàn giọng nói: "Tống Miên, thầy đến đón em về nhà."
Sơn Chi đờ đẫn, đôi mắt sưng đỏ như trái hạnh vẫn không ngừng rơi nước mắt. Vương Đình muốn nhận lấy hộp trong tay cô, nhưng Sơn Chi một mực không buông, xem như mạng mà ôm chặt.
Vương Đình chỉ có thể nhẹ giọng đau lòng kêu lên: "Sơn Chi."
"Về nhà thôi, anh đưa hai đứa về nhà."
Giọng nói cô run run, cổ họng khàn đặc nghẹn lời, cô thều thào phản bác:
"Anh ấy đã từng hứa sẽ là gia đình của em, giờ anh ấy c.h.ế.t rồi, em không còn nhà để quay về nữa." Cô đờ đẫn lắc đầu.
"Anh ấy còn ở đây, em sẽ ở đây với anh ấy."
Cô nhìn Vương Đình rồi hỏi:
"Anh Miên đã từng hứa sẽ là gia đình của em. Giờ anh ấy đi rồi, em có còn gia đình không?"
Nét mặt Vương Đình cứng đờ, cô cười tự giễu.
"... Em không còn nhà, sao em có thể về?... Em đâu có nhà để mà về..."
Trái tim Vương Đình run lên, không hiểu vì sao lại nhói đau khó thở như vậy.
"Đưa cho anh, anh đem Tống Miên về an táng, dù thế nào cũng phải có nơi để cậu ấy an nghỉ."
Cô lắc đầu, siết chặt chiếc hộp trong lòng, hơi thở yếu ớt, cơ thể lảo đảo không còn nhiều sức nhưng vẫn khăng khăng giữ lại.
"Đây, là, của, em" cô bất mãn gằn giọng.
Đại tá Lương khuyên nhủ: "Trước tiên hãy để cho Tống Miên có một chỗ an nghỉ, hôm nay chúng tôi đến đây cũng là bảo mật, phải nhanh chóng đưa về."
Ngay tức khắc, sắc mặt Sơn Chi cứng nhắc, cố gắng hỏi: "Cho nên hôm nay chỉ có hai người đến đây mà không có bất kỳ người nào khác? Nói rõ ràng hơn là không có bất kì một sự chào đón nào, không có quốc kì đắp lên để tiễn đưa?"
Không ai biết Tống Miên của cô đã hy sinh.
Không ai đón đưa tiễn biệt chiến sĩ nhiệt huyết ấy.
Khi ra đi chẳng có quốc kỳ của Tổ quốc làm xoa dịu cơ thể đầy lạnh lẽo đau đớn này.
Tống Miên ra đi trong sự thiệt thòi, rốt cuộc anh đã làm điều gì mà đáng bị đối xử như vậy.
Trong lúc Sơn Chi không tin đây là những lời nói cắt da cắt thịt, thì Đại tá Lương lại dang tay giật lấy chiếc hộp trong tay cô, đưa cho Vương Đình.
Vật trong tay bị cướp, cô làm sao có thể bình tĩnh, như hoá điên mà xông lên cướp lại, nhưng những người đàn ông này là sắt thép, một bông hoa héo úa như cô, sao có thể so bì chống cự. Chỉ có thể lấy hết sức lực không còn bao nhiêu của bản thân để đòi lại.
Sơn Chi nắm lấy cổ áo Đại tá Lương, vành mắt đỏ hoe không bình tĩnh, cổ đã khàn, giọng nói đã không kiểm soát được mà run lên từng đợt: "Tại sao, tại sao anh ấy lại không được đắp quốc kì, anh ấy đã làm hết mình, đến mức hy sinh bản thân, các người lại ích kỷ đến mức để anh ấy ra đi mà không có nổi một quốc kỳ đắp lên? Sự hy sinh của anh ấy không đáng sao? Bao nhiêu năm cố gắng vì đất nước không đáng sao? Rốt cuộc các người xem Tống Miên của tôi là cái gì, các người nói đi, nói đi!"
Cô mất hết lý trí, mất bình tĩnh nhìn người trước mặt mà gào thét, sức cùng lực kiệt rút cạn sinh lực này, cơ thể nhỏ bé không thể chống cự nổi nữa, cô đứng không vững cả người tuột xuống, khóc đến mức đỏ cả cổ, khàn cả giọng.
Sơn Chi hướng đôi mắt ngập tràn nước về Vương Đình, ngồi dưới đất tha thiết hèn mọn cầu xin.
"Anh trả anh ấy lại cho em được không?"
"Em chỉ có anh ấy là người thân thôi."
"Trả anh ấy lại cho em đi."
Nói không đau lòng là giả, Vương Đình không dám nhìn vào mắt Sơn Chi, nghiêng người cắn môi. Đại tá Lương đẩy lưng anh: "Đi đi."
Nhận ra hành động của Vương Đình, từ dưới đất cô lòm còm lảoảo bò dậy, kích động tiến lên.
"Trả lại cho tôi!"
"Các người có tư cách gì giành lấy anh ấy."
Cánh tay Đại tá Lương dang thẳng ra, không cho cô tiến lên, liên tục đẩy cô lùi lại, ánh mắt sắc bén lại ảm đạm nhìn cô gái tang thương trước mặt.
"Vì sao lại cướp Tống Miên của tôi?" cô cắn môi, nước mắt tuôn ra lại càng nhiều hơn.
"Trả lại đây cho tôi!"
"Đem anh ấy trả lại cho tôi, trả lại cho tôi!" Sơn Chi vừa khóc lóc vừa bất mãn lại vừa khốn khổ gào thét cầu xin.
"Vương Đình, cầu xin anh đừng cướp Tống Miên của em đi, em chỉ có mỗi anh ấy là người thân thôi, anh đem anh ấy đi rồi, em còn có ai bên cạnh đây. Cầu xin anh, em cầu xin anh, trả lại cho em có được không."
"Sơn Chi, xin lỗi." Dứt lời, Vương Đình quay người rời đi.
Đôi mắt Sơn Chi đỏ ngầu, không kiềm được mà rống lên: "Tôi đã nhận được rất nhiều lời xin lỗi rồi, bây giờ tôi không cần các người nói, tôi chỉ muốn anh ấy, các người trả lại cho tôi! Trả lại cho tôi!"
Sơn Chi lảo đảo chạy lên, vừa chạy được mấy bước đã ngã nhào xuống nền đất đầy đá nhọn, mặc cho vết thương lớn bé ỉ ôi, cô chống tay nâng người đứng dậy, chỉ đi vài bước lại ngã xuống, cho đến khi sức lực bản thân không còn nữa, cả người nhỏ bé đáng thương nằm dưới nền đất lạnh.
"... Tống Miên..."
Cuối cùng cô ngất đi.
Đại tá Lương ngẩng đầu nhìn bầu trời không còn áng mây trắng nào, thở dài một hơi.
Ông khom lưng, bế Sơn Chi từ dưới đất lên rồi cất bước rời đi.
Nơi này đã lưu lại biết bao bóng hình, chỉ là bóng hình nào đó đã mãi mãi không thể quay lại.
Tạm biệt người chiến sĩ trẻ đầy nhiệt huyết.
Tạm biệt ánh hoàng hôn trong hồi ức của Sơn Chi.