VỀ QUÊ NGHỈ DƯỠNG, TÔI BẤT NGỜ MỞ LUÔN SỞ THÚ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-11-16 03:03:09
Lượt xem: 536

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi đám rút , xuống bậc đá cửa, mở lá thư của ông ngoại xem…

 

“Cháu gái , ông thể nào con cũng sẽ về. Thành phố mệt mỏi lắm, vẫn là về quê sống hơn.”

 

“Con đừng lo chuyện tiền nong. Bao năm nay ông ngày nào cũng trồng cây, tất cả những cái cây con thấy đều là ông trồng cho con. Nếu thiếu tiền, cứ bán một cây, cũng đủ sống một thời gian dài.”

 

“À đúng , nếu con về mà thấy một con chim trĩ thật , nhớ cho nó ăn nhiều gạo nhé. Nó kén ăn, chỉ thích gạo thôi.”

 

“Con ở căn nhà cũ cũng đừng sợ. Ngày nào ông cũng dõi theo con, chẳng ai dám bắt nạt con .”

 

Chưa xong thư, nước mắt rơi lã chã, rớt xuống như chuỗi hạt đứt dây.

 

【Mẹ ơi, mặn quá.】

 

Tiểu Hoàng nhẹ nhàng l.i.ế.m nước mắt mặt .

 

【Mẹ ơi, ? Có vì tụi con ăn nhiều quá nên trong nhà hết tiền ?】

 

Tiểu Hắc đầy lo lắng.

 

câu hỏi đó chọc .

 

“Không , tiền mà. Ông ngoại để cho nhiều tiền luôn đó.”

 

Chiều hôm đó, đặc biệt đến ủy ban thôn một chuyến.

 

Rất nhiều chuyện cần rõ.

 

ở văn phòng thôn cả buổi chiều, khi bước thì trời xế chiều.

 

Trưởng thôn kể với : ông ngoại từ mười năm ký hợp đồng thuê hơn nửa ruộng trong làng.

 

Ngày nào ông cũng trồng 10 cây.

 

Giờ , những hàng bạch dương khắp nơi đều là do ông một tay vun trồng.

 

“Ông ngoại cháu thuê đất 30 năm. Giờ còn 20 năm, chuyển giao cho cháu tiếp tục.”

 

“Nhiều năm qua, ông vẫn luôn chờ cháu về.”

 

Mặt trời đang lặn, bước chầm chậm con đường quê nhỏ, nhớ những năm đầu :

 

“Ông ơi, mệt quá. Ngày nào cũng tăng ca, ước gì khỏi thì bao.”

 

“Vậy thì nghỉ , về đây với ông, ruộng, trồng cây.”

 

“Làm ruộng thì kiếm bao nhiêu? Con kiếm tiền nhiều để đón ông lên thành phố ở, sống sung sướng.”

 

“Miễn là ở bên cháu, ở cũng . Nếu ruộng kiếm tiền, ông sẽ trồng thật nhiều cây, lấy đó nuôi cháu.”

 

Nhiều năm trôi qua, lời hứa với ông ngoại — điều gì.

 

tình yêu thương ông dành cho , dù qua đời ba năm, vẫn âm thầm ở .

 

【Mẹ ơi, giờ mới về ?】

 

Trong ánh hoàng hôn nhạt dần, Tiểu Hắc từ xa tới, lưng nó là họ hàng nhà capybara — chuột hải ly.

 

🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻

Chuột hải ly gì, chỉ nhe hàm răng cửa vàng óng lấp lánh với — như đang chào mừng trở về nhà thật sự.

 

bỏ tiền hẳn một tấm biển thật lớn treo ở đầu đường, chính thức hoạt động cái tên “Sở thú mười tệ”.

 

Ngoài khu tương tác với động vật, còn dựng thêm hơn chục căn nhà gỗ treo cây ở núi, y như mấy căn nhà cây trong rừng mưa Amazon.

 

Ai cảm thấy áp lực, trầm cảm tổn thương cũng thể đến ở tạm, cho một gian tĩnh lặng để chữa lành.

 

Dù thường xuyên đám mèo chui quấy rối, nhưng những căn nhà cây vẫn cực kỳ yêu thích.

 

Mấy chuyên gia là khách quen nhất — viện cớ nghiên cứu mà nào tới cũng ở hẳn cả tuần.

 

Trong làng, nhiều ông bà lớn tuổi từ thị trấn và huyện đều lục tục về, bắt đầu mở nhà nghỉ ở quê và homestay nông thôn.

 

“Phải chứ, vẫn là ở quê sướng nhất, chứ thành phố ở nổi .”

 

“Thì đó, chẳng qua đây ai cũng hết, con cái yên tâm, thì về từ lâu .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ve-que-nghi-duong-toi-bat-ngo-mo-luon-so-thu/chuong-7.html.]

 

“Giờ trong làng cả sở thú, cháu tuần nào cũng về. Chứ đây dụ kiểu gì nó cũng thèm về.”

 

Các cụ rôm rả chuyện trò, ai nấy đều vui mặt.

 

Chính quyền thôn vì cảm ơn giúp hồi sinh cả làng, nên đặc biệt cho mở thêm một tuyến đường phụ nối thẳng từ đường lớn tận cổng nhà cũ của .

 

Từ đó, khách đến chơi dù xe xe máy đều thuận tiện hơn nhiều.

 

Vì gia đình chim trĩ phát triển quá nhanh, con cháu đầy đàn nên chúng lượt “phân công” định cư ở các sở thú khắp cả nước.

 

Thửa ruộng từng nuôi lứa chim trĩ đầu tiên cũng chuyển thành Trung tâm nghiên cứu đặc biệt về chim trĩ bụng đỏ cấp quốc gia.

 

Chuyện thể chuyện với động vật thì đồn thổi đến mức “thần tiên hóa”, thế là mở luôn một trung tâm tư vấn tâm lý miễn phí cho thú cưng.

 

“Chị ơi, chị xem giúp em với, mèo nhà em dạo ăn uống ít, mà đưa khám thì bác sĩ bảo vấn đề gì…”

 

Một trai bế con mèo Anh lông ngắn mập ú đến, mặt đầy lo lắng.

 

nó — bé mèo xanh tròn lẳn như cục mochi, liền hỏi thử.

 

Nó tròn mắt :

 

【Cô tiếng mèo thật á? cứ tưởng đói đến mức sinh ảo giác chứ…】

 

chỉ ép cân một chút, để còn chui qua cửa sổ tìm . Lâu lắm gặp , nhớ …】

 

Giọng nó yếu ớt, nghèn nghẹn.

 

sang trai:

 

“Em chia tay bạn gái ? Mèo con nhớ cô đó, bảo cô đến thăm nó một chút .”

 

Từ hôm đó, gọi là chuyên gia tâm lý thú cưng.

 

Ba của thú cưng từ khắp nơi cả nước kéo tới nhờ “thăm khám”.

 

Người đến quá đông, đành chuyển sang… livestream tư vấn thú cưng quốc.

 

Đại Hoàng và Tiểu Hắc cũng “debut” luôn — khi thì bận đóng phim, khi thì chạy show đóng tiểu phẩm ngắn.

 

Tiền cát-xê tháng nào cũng chuyển thẳng tài khoản của , thiếu một xu.

 

【Mẹ ơi, tháng con nhận giải “Tân cẩu xuất sắc nhất” nè, tiền thưởng tám ngàn tệ, nhận  ?】

 

Tiểu Hắc đúng là kẻ nghiện việc, mới nửa năm mà quét sạch danh tiếng trong giới “cẩu diễn viên”.

 

Đại Hoàng thì điềm đạm hơn, nhận phim chất lượng, giờ vinh danh là “Cẩu đế của năm”.

 

Còn Lão Bạch thì mời lồng tiếng cho nhân vật con công phản diện trong Kungfu Panda 16.

 

Ngày cảnh cuối, nó còn mời đến dự, nhưng lịch sự từ chối — thật sự vẫn sợ cái khí chất “phản diện” của nó.

 

Chuột hải ly — em họ nhà capybara — thì thành đại sứ thương hiệu cho một phòng khám nha khoa thú cưng, nhờ cặp răng vàng rực rỡ mà ai cũng nhớ mặt.

 

Ai nấy đều con đường riêng, một tương lai tươi sáng.

 

Còn — ngày càng bận rộn hơn, chẳng còn thời gian mà “ im” nữa.

 

Kể cả khi giường, vẫn cắm điện thoại livestream chuyện với xem, ngược với lời dặn năm nào của bác sĩ rằng “nghỉ ngơi, thư giãn”.

 

Chẳng trách chứng ảo giác của vẫn khỏi… mà hình như cũng chẳng còn bận tâm nữa.

 

thì, quan trọng nhất là vui vẻ.

 

, bây giờ — thật sự vui.

 

Lũ nhỏ cũng nữa.

 

Hehe~

 

Hết.

 

 

 

 

Loading...