Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ - Chương 219

Cập nhật lúc: 2024-11-05 21:09:34
Lượt xem: 38

Hai chiếc xe ngựa cùng mười mấy hộ vệ tiến về phương bắc, trên đường sẽ ngẫu nhiên ngừng ở khách đi.ếm nghỉ ngơi một ngày, thời gian còn lại đều dùng để đi đường, vì có người của Hoàng Thượng đi theo nên dọc đường cũng xem như là sóng yên biển lặng.

Mùng bốn tháng bảy, đoàn người đã tới cổng thành của Liêu Thành.

Nơi này mát mẻ hơn Thịnh Kinh nhiều.

Một đường xóc nảy tất nhiên là không dễ chịu, nhịn không được muốn vén rèm lên hít thở không khí trong lành, Liêu Thành còn náo nhiệt hơn so với tưởng tượng của Lục Cẩm Dao, nàng ấy lay lay Cố Ninh Chiêu: “Dậy nào, sắp tới nhà của Đường di rồi.”

Cố Ninh Chiêu gần như ngủ suốt cả đường đi, tỉnh lại nhưng trong mắt vẫn mơ màng ngái ngủ, nghe thấy mấy lời này đã lập tức lấy lại tinh thần: “Tới rồi tới rồi, rốt cuộc cũng tới rồi!”

Đoàn người Lục Cẩm Dao đi qua cửa thành, có mấy người ăn mặ giống gã sai vặt đừng chờ ở cửa, tiến lên hỏi thăm mới biết là người từ Thịnh Kinh tới.

Sau khi xác nhận xong, bọn họ đưa đoàn người về Cố phủ.

Trong phủ cũng không có gì để thăm thú, trải qua khoảng thời gian ngắn ngủi một năm, bộ dáng nên có đều đã có, quản gia thu xếp cho ba người ở một sân viện rất gần chính viện, thái độ cực kỳ khách khí: “Lão phu nhân chậm một chút, có việc gì cứ trực tiếp sai bảo nha hoàn là được, đại nương tử lúc này còn chưa tiện qua đây, lát nữa tiểu nhân sẽ đưa mọi người qua đó.”

Khách từ Thịnh Kinh tới, tất nhiên phải chiêu đãi cẩn thận, đoàn người Lục Cẩm Dao cũng có mang theo nha hoàn, rất nhanh đã sắp xếp ổn thỏa.

Khương Đường còn đang ở cữ, tuy rằng chỉ còn hai ngày cuối nhưng cũng phải ở cho đủ ngày đủ tháng.

Một tháng này thật sự rất gian nan, không thể ra gió không được cảm lạnh, Khương Đường ngẫu nhiên sẽ nói với Cố Kiến Sơn thật ra ở cữ không cần phải khắc nghiệt như vậy, Cố Kiến Sơn chỉ biết nói không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì soa, đến lúc đó có hối hận thì cũng đã muộn.

Khương Đường cứ như vậy bị hắn thuyết phục.

Lục Cẩm Dao gửi thư nói sẽ đến dự tiệc trăng tròn, nhưng đường xá xa xôi, đoán chừng sẽ không thể tới đây quá nhanh được, hai ngày này nàng đêu cho người tới cổng thành đứng đợi, hôm nay mới đón được người về phủ.

Khương Đường ở trong phòng dọn dẹp, sau đó lại gọi Nhược Nhược tỉnh dậy, tránh khi có người tới lại nói bé ngủ nhiều.

Đợi khoảng ba mươi phút, nha hoàn bẩm báo nói: “Đại nương tử, Vĩnh Ninh hầu lão phu nhân, phu nhân, tiểu công tử tới.”

Khương Đường: “Mau mau mời vào tới.”

Gần một năm không gặp, Khương Đường có rất nhiều lời nói muốn nói, nhưng khi thấy Lục Cẩm Dao và Trịnh thị vào tới, nàng lại không biết phải mở miệng như thế nào.

Khương Đường hành lễ: “Lục tỷ tỷ, mẫu thân.”

Chiêu ca nhi cũng rất quy củ: “Gặp qua Đường di.”

Khương Đường đã lâu không thấy Chiêu ca nhi: “Mau đến xem muội muội.”

Nàng nói với Lục Cẩm Dao cùng Trịnh thị: “Mẫu thân cũng qua xem đi, lúc này hẳn đã tỉnh táo rồi.”

Trịnh thị nhìn Khương Đường: “Được, được… Con có ổn không?”

Khương Đường cười nói: “Con chỗ nào cũng ổn cả, mẫu thân mau đi xem Nhược Nhược đi.”

Trịnh thị cẩn thận qua đó, đã ra đời hơn một tháng, không còn bộ dáng như mèo con mới sinh nữa, đã nảy nở hơn nhiều.

Đầu tóc đen nhánh mềm mại, đôi mắt to tròn đen láy, tò mò quan sát hết chỗ này tới chỗ kia.

Khuôn mặt nhỏ trắng như phấn, tay nhỏ cũng mềm mại nộn thịt.

Trịnh thị thở dài một tiếng, cứ gọi “tiểu tâm can tiểu tâm can”, khiến Khương Đường đang đứng phía sau sững sờ.

Lục Cẩm Dao nhìn kỹ xem, cảm thấy hài tử thật sự rất xinh đẹp: “Cũng giống ngươi sáu bảy phần, còn lại thì giống Ngũ đệ.”

Nói giống Cố Kiến Sơn chỉ là nói cho dễ nghe, lại nói hài tử còn nhỏ như vậy, có thể nhìn ra bé giống Khương Đường là chuyện không dễ dàng, sao có thể nhìn ra chỗ nào giống Cố Kiến Sơn chứ.

Mà Cố Ninh Chiêu đang há mồm nhìn muội muội thật lâu không khép lại: “… Nhược Nhược muội muội, ta là Chiêu ca ca, ta là Chiêu ca ca thương muội nhất, muội có một thân ca ca nha, Chiêu ca ca sẽ bảo vệ muội.”

Tiểu tôn nữ như trân bảo, Trịnh thị thật là ngậm ở trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rớt, quan trọng nhất là Nhược Nhược lại không sợ người lạ, gặp người là sẽ há miệng gọi “y nha, y nha”.

Lục Cẩm Dao cảm thán nói: “Lớn lên thật xinh đẹp, tên cũng dễ nghe.”

Cho dù là nhũ danh hay đại danh thì đó cũng đều là kỳ vọng của phụ mẫu.

Ba người nhìn hài tử, nhưng Nhược Nhược còn quá nhỏ, chịu không được bao lâu đã ngủ mất, cũng chỉ có thể rời đi.

Khương Đường nói: “Ngày mai là tiệc trăng tròn, con cũng không có mời ai, làm phiền mẫu thân cùng Lục tỷ tỷ tới dự rồi.”

Khương Đường tất nhiên cũng hy vọng buổi tiệc náo nhiệt một chút.

Trịnh thị nói: “Cái này có là gì đâu, vốn dĩ cũng nên đến xem, con nghỉ ngơi cho tốt, chăm sóc Nhược Nhược thật sự vất vả.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Khương Đường lắc đầu: “Có ma ma và bọn nha hoàn giúp đỡ, không tính là vất vả, mẫu thân và Lục tỷ tỷ cũng nghỉ ngơi đi, buổi tối sẽ làm tiệc đón gió tẩy trần cho mọi người.”

Cố Kiến Sơn tối nay chưa về được, phải chờ tới ngày mai, vừa lúc về kịp tiệc trăng tròn.

Buổi chiều Trịnh thị ôm Nhược Nhược đến hơn một canh giờ, chờ hài tử ngủ rồi mới cho bà v.ú ôm đi.

Trịnh thị thật sự yêu thích không thôi, nhưng bà không thể ở Tây Bắc quá lâu, chỉ nguyện nơi này nhân kiệt địa linh, tiểu tôn nữ có thể bình an trưởng thành.

Chuyện Khương Đường sinh hài tử sợ là đã có không ít người biết, An Dương bên kia cũng biết, chẳng qua An Dương đang mang thai, không có cách nào tới đây.

Mà tiệm lẩu, Lưu gia tự nhiên cũng biết, nhưng tới Tây Bắc một chuyến này thật sự không đáng, nên chỉ gửi tặng một ít lễ vật.

Buổi tối, Khương Đường đón gió tẩy trần cho ba người, thức ăn trên bàn không tệ, còn có món đặc sản của Liêu Thành.

Trên đường đi cũng ăn không vô, ăn một bữa như vậy thật sự không tệ, cũng coi như cơm no rượu say.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vao-tieu-thuyet-lam-nha-hoan-ta-cam-trong-tay-kich-ban-song-vui-ve/chuong-219.html.]

Chờ đến mùng sáu, Khương Đường hoàn toàn ở cữ xong, đầu tiên là rửa mặt chải đầu một phen, sau đó trang điểm chải chuốt, chờ giữa trưa sẽ đi chuẩn bị tiệc trăng tròn cho Nhược Nhược.

Kết thúc thời gian ở cữ chính là khoảnh khắc khiến Khương Đường cảm thấy nhẹ nhàng nhất từ lúc mang thai cho tới nay, eo bụng vẫn còn chút thịt thừa, nỗi vất vả của khoảng thời gian đó vẫn còn khắc sâu, nhưng Nhược Nhược cũng đã tròn tháng, nàng cũng đã vượt qua chuyện này rất nhanh.

Sinh hài tử chỉ có thể nhờ vào nàng, nhưng chăm sóc hài tử thì có Cố Kiến Sơn ở bên, nàng lo lắng cái gì.

Hơn nữa, Lục Cẩm Dao cùng Trịnh thị đều rất thích Nhược Nhược, Khương Đường tất nhiên cũng hy vọng Nhược Nhược được càng nhiều người thích càng tốt, cho dù sau này cũng không thường gặp mặt nhưng cũng nhận được lời chúc phúc của các trưởng bối, thân nhân của bé đều rất yêu thương bé.

Trịnh thị nhân dịp đến Liêu Thành ở bên cạnh con bé nhiều một chút, bà hận không thể đem Nhược Nhược treo trên cổ, tiểu oa nhi như ngọc, trắng như ngó sen, khóc hay cười cũng đều xinh đẹp.

Trịnh thị lấy lễ vật bà chuẩn bị ra, cho Nhược Nhược xem từng cái từng cái một, nào là ve sầu bằng ngọc, ngọc như ý, các loại vòng tay chuỗi ngọc trang sức linh tinh, tất cả đều đang lay động trước mắt Nhược Nhược, nếu có thể khiến cho tiểu tôn nữ bật cười, mấy vật nhỏ này đúng là lập công lớn

“Nhược Nhược ngoan, ta là tổ mẫu, cháu giữ mấy thứ này trước, chờ trưởng thành rồi lại dùng.” Ngữ điệu của Trịnh thị dịu dàng hơn rất nhiều: “Cháu xem bây giờ cháu nhỏ như vậy, sao mà mang được có đúng không.”

Trịnh thị nói một hồi, Nhược Nhược còn chưa biết nói, chỉ có thể há miệng, lộ ra nướu răng hồng hồng đáp lại.

“Đây là Chiêu ca ca của cháu, cháu có thích ca ca không nào?” Trịnh thị cũng không biết sau này sẽ có một loại ngữ điệu gọi là “giọng cái kẹp”, nhưng Cố Ninh Chiêu có thể nhận ra tổ mẫu nói chuyện không còn lớn tiếng giống bình thường.

Bất quá Cố Ninh Chiêu cũng ngoan ngoãn hơn trước đây rất nhiều, nam hài tử ít có đứa nào không bướng bỉnh, ngay cả Cố Kiến Sơn trước đây cũng rất thích chạy nhảy lung tung, Cố Ninh Chiêu trước kia đều lăn lộn trong đống bùn.

Hiện giờ lại bày ra bộ dáng của huynh trưởng, còn chủ động nói với Lục Cẩm Dao: “Mẫu thân, chờ sau khi chúng ta trở về con sẽ đi đọc sách, đến lúc đó Nhược Nhược chắc chắn sẽ ngưỡng mộ tròn mắt nhìn con, con cũng có thể đưa theo Nhược Nhược cùng đọc sách.”

Huynh trưởng biết đọc sách sẽ được sùng bái nha.

Cố Ninh Chiêu năm nay bốn tuổi, nhưng vẫn còn chưa đủ tháng, sinh nhật năm nay còn chưa tới

Ba tuổi đã học vỡ lòng, Cố Ninh Chiêu bây giờ chỉ đi theo Lục Cẩm Dao học nhận biết mấy chữ, còn chưa mời tiên sinh tới dạy dỗ chính thức.

Tiểu hài tử hay ham chơi, đây là lần đầu tiên Cố Ninh Chiêu chủ động nhắc tới chuyện đọc sách.

Lục Cẩm Dao cảm thấy có gì đó không đúng, hình như Cố Ninh Chiêu đang cho rằng Nhược Nhược sẽ theo bọn họ trở về. Nàng ấy cũng không có cách nào để nói với nhi tử dù bé có cố gắng thì Nhược Nhược cũng không thấy được: “Vậy một lời đã định, đổi ý sẽ là cái gì đây?”

Cố Ninh Chiêu nghiêm trang nói: “Là chó con! Con không đổi ý đâu.”

Gần giữa trưa, Cố Kiến Sơn đã từ quân doanh trở về, vội vàng chuẩn bị tiệc trăng tròn cho nữ nhi.

Cố Kiến Sơn đã biết tin Trịnh thị cùng Lục Cẩm Dao tới Liêu Thành, vừa nhìn thấy Trịnh thị đã lập tức quỳ xuống hành lễ: “Nhi tử bất hiếu, khiến mẫu thân phải vượt ngàn dặm tới nơi này.”

Đây là điều nhi tử nên làm, con dâu lại không cần như thế.

Trước đây Trịnh thị nhìn thấy Cố Kiến Sơn là chỉ muốn khóc, bây giờ đã có thể nở nụ cười: “Mau đứng lên đi, ta tới thăm Nhược Nhược, gì mà hiếu thuận với không hiếu thuận.”

Trịnh thị đỡ Cố Kiến Sơn đứng lên: “Chúng ta tới chỗ này khách nghe theo chủ, qua tiệc trăng tròn của Nhược Nhược sẽ lập tức quay về. Con và Đường Nhi cùng Nhược Nhược vẫn ổn, ta cũng yên tâm. Ngày sau trở về Thịnh Kinh, cũng không biết có thể gặp lại hay không. Hôm nay là ngày vui, con cũng đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa.”

Còn có mấy câu vẫn chưa nói ra, Trịnh thị tin tưởng Cố Kiến Sơn sẽ hiểu, Cố gia không có ai có lỗi với ai cả, nếu phải chỉ ra một tội nhân, vậy thì người đó chính là Hàn thị, một khi đã như vậy, nói tới chuyện bất hiếu hay không để làm gì.

Cố Kiến Sơn gật đầu, nhìn Khương Đường cười, lại hành lễ với Lục Cẩm Dao: “Gặp qua Tứ tẩu, đây là Chiêu ca nhi nhỉ, đã lớn như vậy rồi.”

Cố Ninh Chiêu còn nhỏ, vốn dĩ hơi sợ người lạ, nhưng Cố Kiến Sơn đã mở miệng, bé cũng không sợ nữa, quy củ hành lễ với Cố Kiến Sơn: “Gặp qua Ngũ thúc thúc.”

Hiện giờ bé còn chưa hiểu mối quan hệ họ hàng phức tạp, cũng là Lục Cẩm Dao dạy bé gọi Ngũ thúc thúc, kỳ thật Cố Ninh Chiêu không có một chút ấn tượng nào với Cố Kiến Sơn, rốt cuộc cũng chưa từng gặp qua, bất quá vẫn còn mối quan hệ huyết thống, không nhịn được muốn thân cận một chút.

Hơn nữa Cố Kiến Sơn nhìn rất cao lớn, bả vai còn rắn chắc hơn cả Cố Kiến Châu, lúc ngẩng đầu nhìn đã cảm thấy trong lòng rất vững chãi.

Mẫu thân nói Nhược Nhược muội muội là hài tử của Đường di và Ngũ thúc thúc, Ngũ thúc thúc thật là lợi hại.

Tiệc trăng tròn này chỉ có người nhà nên cũng chẳng có bao nhiêu người. Khương Đường không có người quen ở đây, mà đám Bội Lan vẫn còn ở bên ngoài, không thể về kịp.

Đồ ăn cũng không phải quá nhiều, tổng cộng tám món, đủ ăn là được. Nhược Nhược được bà v.ú ôm tới, ngửi mùi thức ăn xem như đã ăn là được.

Bữa cơm này ăn rất lâu, trên bàn cơm Trịnh thị nói một chút tình hình của Hầu phủ gần đây, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu: “Phụ thân các con bây giờ cứ ra cửa tìm người đánh cờ, lâu lâu lại đi câu cá bắt chim. Nhị ca và tam ca hiện tại cũng không tệ, mấy hài tử cũng lớn hơn nhiều. Đại ca bên kia tuy có chút khổ cực, nhưng hắn gửi thư về nói cuộc sống vẫn khá thoải mái.”

Trịnh thị không nói một câu nào liên quan tới quốc sự, bà không hiểu mấy thứ này, cũng không cần Cố Kiến Sơn phải làm gì, hiện tại tới đây, thấy cả nhà bọn họ vẫn tốt là được rồi.

Nếu không phải ở Liêu Thành, Trịnh thị cũng không thể có nhiều thời gian chơi với Nhược Nhược như thế,

Trịnh thị cùng Lục Cẩm Dao lần này tới đây cũng không thể ở mãi được, hai người dự tính ở lại thêm hai ngày, thưởng thức cảnh sắc ở đây rồi phải lập tức về Thịnh Kinh.

Bọn họ không tiện ở lâu.

Trịnh thị luyến tiếc, nhưng luyến tiếc thì cũng phải đi.

Lúc ăn cơm xong Trịnh thị đã hỏi Khương Đường, năm nay ăn tết ở đây hay là về Thịnh Kinh.

Khương Đường nói: “Năm nay chắc chắn phải về Thịnh Kinh một chuyến, nhưng dù sao còn lâu mới tới tết, để tới đó rồi tính sau.”

Cũng không tiện mang theo Nhược Nhược trở về, đến cuối năm nay Nhược Nhược cũng chỉ mới tròn sáu tháng, thời tiết trên đường lại quá lạnh, Khương Đường sợ nữ nhi không chịu được.

Nhưng nếu không về… ở Thịnh Kinh còn có chuyện kinh doanh, tuy rằng nàng rất yên tâm mấy người chưởng quỹ cùng quản sự, nhưng cũng không thể thật sự buông tay mặc kệ được.

Nàng đã ở cữ xong, cũng phải dần dần tiếp quản lại chuyện kinh doanh mới phải.

Nếu hỏi Khương Đường có bỏ được hài tử hay không thì tất nhiên là nàng luyến tiếc, nàng chỉ hận không thể ở cạnh nữ nhi mỗi ngày. Nhưng nàng cũng không thể cứ vây quanh con bé, ném hết những chuyện khác ra sau đầu được, nàng không chỉ là mẫu thân của Nhược Nhược, nàng còn là Khương Đường nữa.

Thừa dịp hài tử còn nhỏ, cái gì nên làm thì tranh thủ làm cho xong, chờ hài tử lớn rồi, có thể sẽ không rời người được.

Lại nói còn có nha hoàn và bà v.ú trông coi, Khương Đường có thể nhẹ nhàng không ít.

Chuyện về Thịnh Kinh, cứ để suy nghĩ kỹ rồi nói tiếp.

Loading...