Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ - Chương 197
Cập nhật lúc: 2024-11-04 11:33:21
Lượt xem: 52
Quản sự của Hầu phủ điều năm chiếc xe ngựa tới Đại Lý Tự đón người, nếu tính luôn cả thiếp thất trong phủ thì có tổng cộng hai mươi mốt người, quản sự nghĩ rằng bốn người ngồi một xe là được, các tiểu chủ tử còn bé, cũng không chiếm bao nhiêu chỗ, năm chiếc xe chắc chắn là đủ.
Ai ngờ, lúc đến Đại Lý Tự chờ mãi mà vẫn không thấy Đại gia Cố Kiến Phong cùng đại nương tử, không chỉ có thể, kể cả tiểu công tử và hai vị tiểu nương tử cùng hai người thiếp thất của đại phòng cũng không thấy đâu.
Cứ như vậy đã ít đi bảy người.
Thấy Hầu gia và phu nhân không nhắc tới, quản sự nhìn sắc mặt của bọn họ tất nhiên cũng không hỏi, vội vàng sai nha hoàn đỡ các chủ tử lên xe ngựa, trong xe đã có sẵn xiêm y và điểm tâm lót dạ, các viện trong phủ cũng đã có chuẩn bị nước ấm và thức ăn, đã để sẵn chậu than ngoài cửa, nha hoàn và gã sai vặt cũng đã quét dọn Hầu phủ sạch sẽ một lượt từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, lại còn xông ngải cứu để xua đi sự xui xẻo.
Các chủ tử không có mặt, hắn phải thay họ an bài những chuyện này thỏa đáng.
Trịnh thị cùng Vĩnh Ninh hầu cũng không nói thêm gì, đợi cả đám người đều đã bước lên xe ngựa rồi mới mở miệng kêu hồi phủ.
Đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Hầu phủ không bị thu hồi tước vị, chỉ bị sung công một phần tài sản, tuy Vĩnh Ninh hầu bị bãi chức nhưng tuổi tác của ông đã cao, vốn dĩ đây cũng chỉ là chức quan nhàn tản không có thực quyền, ở nhà thì ở nhà thôi.
Chỉ là tiếc cho đám người Cố Kiến Châu, nếu bọn họ không có thành tích hiển hách thì khó mà thăng quan tiến chức được nữa.
Công lao của Hầu phủ trước giờ đều đã dùng để giữ mạng, mà công lao nào có dễ lập đâu.
Đại phòng bên kia, Trịnh thị vẫn không đành lòng, Hàn thị có bị phạt thì cũng là đúng người đúng tội, nhưng cuộc đời của trưởng tôn và hai tôn nữ cứ như vậy mà bị hủy hoại, đến Hạc Thành rồi còn làm được gì nữa đây, gánh không gánh nổi, vác không vác nổi…
Hạc Thành cách Thịnh Kinh xa ngàn dặm theo hướng bắc, khí hậu giá lạnh, từ đây đến Hạc Thành cũng phải mất mấy tháng đi đường, còn chưa biết có thể đến được Hạc Thành hay không.
Bà nén giọng hỏi: “Chúng ta có thể cậy nhờ người khác một chút được không, trong phủ còn có bạc, mấy đứa Viễn ca nhi… Tuổi còn nhỏ, sao có thể chịu được nỗi khổ bị lưu đày.”
Chỉ cần có thể bảo toàn tính mạng cho trưởng tôn là tốt rồi, phán quyết đã nói trong vòng ba đời không được làm quan, rõ ràng công khóa của Cố Ninh Viễn càng ngày càng tiến bộ, học vấn còn tốt hơn phụ thân của hắn gấp mấy lần.
Vĩnh Ninh hầu lạnh lùng nói: “Ta thấy bà đúng là hồ đồ rồi, lúc này mà còn muốn nhờ vả quan hệ, còn ngại chuyện trong phủ chưa đủ nhiều?”
Ông cũng từng gửi gắm kỳ vọng rất cao vào trưởng tôn, nhưng nếu lúc trước không phải ông kiên quyết để Cố Kiến Sơn ra riêng thì e là bây giờ cả phủ đều bị lưu đày tới Hạc Thành.
Thấy vẻ mặt thất vọng của Trịnh thị, Vĩnh Ninh hầu nói: “Bà xem còn có ai muốn tới lui quan hệ với phủ chúng ta nữa?”
Không phải ông không nghĩ tới mà là không thể, ông cũng không có cái bản lĩnh đó.
Có câu nói tường đổ thì người ngã, có hoạn nạn mới có thể thấy chân tình, tuy Hầu phủ không xảy ra chuyện nhưng không còn ai muốn dây dưa với Hầu phủ nữa.
Trịnh thị cũng không nói tiếp nữa, xe ngựa lung lay, Vĩnh Ninh hầu cũng ngậm miệng không nói, bà nghĩ thôi thì cứ nhìn theo hướng tốt vậy, tội mưu nghịch đáng ra phải bị xử trảm theo luật, Cố Kiến Phong có thể giữ được mạng đã phải cảm tạ trời đất rồi, sao có thể trông chờ những thứ khác.
Chỉ chờ tới lúc lưu đày dúi cho quan sai một ít bạc, tránh cho người nhà trên đường đi phải chịu quá nhiều khổ cực.
Một gia đình tốt đẹp cuối cùng lại thành ra như vậy.
Phu thê hai người đều không dễ chịu, trên chiếc xe ngựa phía sau, Cố Kiến Châu nắm lấy tay Lục Cẩm Dao, an ủi nói: “Không còn chuyện gì nữa rồi.”
Lục Cẩm Dao nhìn Cố Kiến Châu cười cười: “Ừ, không có việc gì nữa.”
Nhưng lần này phủ Vĩnh Ninh hầu xem như đã bị lột một tầng da, quan chức tiền tài đều mất đi một nửa, chỉ để lại một cái tước vị, cho dù Cố Kiến Châu có thừa tước, sau này Cố Ninh Chiêu tiếp tục thừa tước thì cũng chẳng có tác dụng gì mấy.
Trải qua chuyện này, việc sau này Cố Kiến Châu có được trọng dụng hay không thật sự rất khó nói, điều may mắn duy nhất là gia đình vẫn còn, người vẫn khỏe mạnh là được, còn lại đều là vật ngoài thân, cứ xem nhẹ một chút vậy.
Lục Cẩm Dao cũng không đành lòng nhìn thấy đại phòng bị như vậy.
Cho dù nàng ấy không thích Hàn thị nhưng cũng không mong toàn bộ đại phòng lưu đày, Hạc Thành nằm ở nơi phương bắc xa tít mù khơi, đường sá xa xôi khí hậu khổ hàn, Cố Kiến Phong là người đọc sách, Hàn thị lại mang bệnh, Cố Ninh Viễn năm nay chỉ mới mười hai, hai nữ nhi một chín tuổi một sáu tuổi, cũng không biết có thể chịu được đường sá xóc nảy xa xôi như vậy không.
Hơn nữa trong vòng ba đời không được làm quan, có nhà mẹ đẻ như vậy, hai nữ nhi sau này muốn xuất giá cũng là một chuyện khó khăn.
Lục Cẩm Dao cảm thấy tiếc cho Cố Ninh Viễn, nếu không có những việc này, Cố Kiến Phong thừa tước, giáo dục Cố Ninh Viễn cho tốt, mười mấy năm sau chưa chắc không thể chấn hưng gia môn Hầu phủ.
Hiện tại trong phủ vẫn còn một mớ cục diện rối rắm, ba nhi tử còn lại trong phủ chỉ còn lại Cố Kiến Châu là đích tử, sau này người kế thừa Hầu phủ chắc chắn là Cố Kiến Châu.
Lục Cẩm Dao thở dài trong lòng, an ủi Cố Kiến Châu nói: “Đại ca bên kia, có thể chuẩn bị trước một chút không, để sẵn một ít bạc, tránh cho bọn họ phải chịu khổ trên đường.”
Cố Kiến Châu hiện giờ chỉ còn là một quan Lục phẩm, lại ở Công Bộ, thật sự rất bất lực: “Ừ, để ta nghĩ cách, lần này vất vả cho nàng rồi.”
Hai người thành thân được hai năm, Cố Kiến Châu mới được thăng quan, lúc Lục Cẩm Dao có thai, hắn lại phải đến Điền Nam, cũng không chăm sóc nàng ấy được mấy ngày, chuyện trong phủ đều đổ lên vai Lục Cẩm Dao, những ngày tháng mang thai cực khổ nhất mà hắn cũng chẳng ở cạnh nàng ấy được bao nhiêu.
Lần này Cố Ninh Chiêu cũng là nhờ Lục Cẩm Dao chuẩn bị từ trước, chưa hưởng được phúc mà đã ăn không ít khổ.
Trong lòng Cố Kiến Châu khó chịu, chỉ nghĩ phải đối xử với Lục Cẩm Dao tốt hơn mấy trăm lần.
Lục Cẩm Dao lại nghĩ người vất vả nhất chính là Khương Đường, vốn dĩ chuyện này chẳng có một chút gì liên quan tới Khương Đường, kết quả nàng lại phải ở bên ngoài lo lắng hãi hùng, còn cố sức vào trong một chuyến để đưa đồ đạc.
Nơi như nhà giam này, nhà mẹ đẻ của nàng ấy còn chưa cử người tới thăm, mà Khương Đường lại tới.
Lục Cẩm Dao lắc đầu: “Ta không sao, chàng bị giam ở nơi khác nên không biết mấy ngày trước Đường Nhi đã mang theo một ít đồ đạc tới đây, chờ xử lý ổn thỏa mọi chuyện trong phủ, ta phải tới cửa tạ ơn.”
Cố Kiến Châu nói: “Ta đi cùng nào.”
Cố Ninh Chiêu đã ở chỗ Khương Đường gần một tháng, cũng nên tới cảm tạ người ta.
Lục Cẩm Dao lại nói: “Chàng đừng đi, thời điểm này vẫn nên cẩn thận một chút, đừng kéo thêm phiền toái cho Ngũ đệ.”
Đại phòng bên kia còn không biết khi nào mới đi lưu đày, trong phủ từ trên xuống dưới có rất nhiều chuyện phải chuẩn bị, Lục Cẩm Dao ở trong ngục giam mấy ngày, cũng không thể rửa mặt chải đầu đàng hoàng, sau khi quay về thu thập cho bản thân một chút rồi mới tính tới những chuyện khác.
Nàng ấy cũng nhớ Cố Ninh Chiêu: “Chờ ngày mai ta lại đến thăm Chiêu ca nhi, lúc về sẽ kể cho chàng, đã gần một tháng rồi, cũng không biết hài tử có còn nhận ra nương của hắn không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vao-tieu-thuyet-lam-nha-hoan-ta-cam-trong-tay-kich-ban-song-vui-ve/chuong-197.html.]
Cố Kiến Châu nói: “Tất nhiên nhận ra chứ, nương là người đối xử với nó tốt nhất, Đường di chỉ đứng thứ hai thôi, ta thân làm cha, miễn cưỡng đứng thứ ba vậy, còn phải cố gắng một chút.”
Rốt cuộc cũng về tới Hầu phủ, từng người từng người bước xuống xe ngựa, trước tiên là bước qua chậu than, sau đó là xối nước ngải cứu rồi mới trở về viện của mỗi người.
Lộ Trúc Hoài Hề đã chuẩn bị xong nước ấm và đồ ăn, xong khi tắm rửa xong xuôi, Lục Cẩm Dao cùng Cố Kiến Châu dùng bữa trước, nhưng ở trong ngục mấy ngày, Cố Kiến Châu đã quen với việc húp nước canh suông, nhất thời được ăn đồ khá hơn lại nuốt không vô, Lục Cẩm Dao cũng đang mệt mỏi nên hai người cũng chẳng ăn được bao nhiêu, đồ ăn còn dư lại đều chia cho bọn nha hoàn.
Vừa cơm nước xong, Nam Hương ở chính viện đã chạy đến thông báo Hầu gia và phu nhân có chuyện cần nói, mời Lục Cẩm Dao cùng Cố Kiến Châu đến chính viện.
Lúc hai người đến nơi thì thấy người của nhị phòng và tam phòng đều ở đó, đã thay đổi xiêm y, không còn vẻ mặt xám như tro tàn lúc còn ở trong ngục giam nữa.
Chẳng qua tinh thần cũng không được tốt lắm, Hứa thị cúi đầu, mân mê chuỗi Phật châu trong tay, Vân thị lo lắng nhìn về phía Lục Cẩm Dao, mà hai người Cố Kiến Thủy và Cố Kiến Hải lại chẳng có biểu cảm gì.
Chờ Lục Cẩm Dao cùng Cố Kiến Châu ngồi xuống, bọn nha hoàn đều được cho lui xuống.
Trịnh thị có vài việc cần nói: “Về sau Cẩm Dao sẽ quản gia, mấy ngày nữa Hầu gia sẽ tiến cung xin chỉ lập thế tử cho lão Tứ, chờ chuyện trong phủ ổn định thì sẽ phân gia. Tài sản trong quỹ chung sẽ chia cho tứ phòng sáu phần, hai phòng khác mỗi phòng hai phần, các con có ý kiến gì không?”
Hầu phủ đã phải giao ra một phần ba tài sản, sau chuyện này tự nhiên tài sản sẽ không chia cho đại phòng nữa, phần còn thừa ra sẽ chia lại cho tam phòng, Trịnh thị cũng không bạc đãi hai thứ tử này.
Gia sản cũng không chia cho Cố Kiến Sơn, hắn đã rời khỏi Hầu phủ, tất nhiên sẽ không được chia.
Công tác chuẩn bị sẽ dùng hồi môn của Trịnh thị xử lý, không động vào tài sản trong quỹ chung.
Sau này hai người bọn họ sẽ ở cùng với Cố Kiến Châu, của hồi môn của bà, bà muốn cho ai thì cho, đừng ai mong đánh chủ ý lên của hồi môn của bà.
Nhị phòng tam phòng tất nhiên không ý kiến, hai phòng chỉ ngóng trông phân gia sớm một chút, đừng để phạm phải sai lầm nữa, nếu có thể thì làm ơn gạch tên bọn họ trong gia phả luôn cũng được, giống như Cố Kiến Sơn vậy.
Nhưng bọn họ cũng không dám nói ra.
Lục Cẩm Dao cùng Cố Kiến Châu cũng không có ý kiến.
Trịnh thị lại nói: “Trải qua chuyện này chắc các ngươi cũng biết, có một số việc không được phép dính tới, đừng bao giờ nghĩ lỡ đâu may mắn thì sẽ làm được việc, gia huấn của Hầu phủ, chỉ phụng sự Hoàng Thượng, làm việc vì bá tánh. Các con đều đã thành gia, cũng đều có hài tử, ta rất ít khi nhúng tay vào chuyện trong viện các con, sau này phân gia rồi, người làm nương tử phải nhớ thường xuyên nhắc nhở phu quân của mình, chớ nên gây chuyện thị phi, nói như rồng leo, làm như mèo mửa.”
Đây là những lời Trịnh thị muốn nói, sau khi phân gia chuyện bà có thể quản lại càng ít, cuộc sống sau này bọn họ phải tự lo liệu.
Bà không lo lắng Lục Cẩm Dao, sau khi phân gia bà sẽ ở chung với tứ phòng, vẫn có thể trông chừng một chút.
Hứa thị bên kia, cái gì cũng mặc kệ, như vậy không tốt.
Cố Kiến Hải là người thông minh, bà cũng không lo lắng.
Trịnh thị nói: “Sau khi phân gia, vẫn là người một nhà, phải biết an phận thủ thường, không câu nệ chức quan lớn nhỏ, làm nhiều việc vì bá tánh, Hầu gia, ngài còn muốn nói gì không.”
Vào Đại Lý Tự một chuyến, Vĩnh Ninh hầu già đi không ít, ông nói: “Sau khi phân gia vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau, người ta nói đánh thiên hạ thì dễ, giữ giang sơn mới khó, việc nhà cũng cùng một đạo lý như thế. Làm người phải học cách biết đủ, đừng nghĩ tới những thứ không nên nghĩ, lòng tham không đáy thì sẽ như rắn nuốt voi, không có bản lĩnh thì phải biết an phận một chút.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mọi người đều biết Vĩnh Ninh hầu đang nói tới Cố Kiến Phong, cũng không biết nên trả lời như thế nào. Hàn gia xảy ra chuyện, Hầu phủ đại thương nguyên khí, tuy nói đây là việc làm của Hàn thị, nhưng không thể không có một chút liên quan nào tới Cố Kiến Phong, nếu hắn có thể cứng rắn hơn một chút, hoặc là phát hiện sớm một chút, có lẽ sẽ không rơi vào kết cục như thế này.
Nhưng bây giờ nói cái gì cũng đều đã muộn.
Từ chính viện đi ra, Vân thị muốn hỏi thăm chuyện của Thịnh ca nhi một chút, nhưng Lục Cẩm Dao lại nhìn nàng ấy lắc đầu, Vân thị chỉ đành trở về Yến Phương Đường.
Lục Cẩm Dao cùng Cố Kiến Châu cũng không vội vã về viện tử mà đến hoa viên một lát.
Sáng mai Cố Kiến Hiên sẽ đi nhậm chức, nàng ấy là tẩu tử, lát nữa còn phải thu thập vài thứ.
Còn có một đống chuyện cần xử lý, cứ thanh nhàn nốt đêm nay đã.
Ngày mai lại đến thăm Chiêu ca nhi đi, ít nhất cũng phải sắp xếp Hầu phủ cho thỏa đáng đã.
Buổi tới, phủ Bình Dương hầu sai người tới hỏi thăm, đối với nhà mẹ đẻ, Lục Cẩm Dao không hẳn là oán nhưng vẫn có chút thất vọng thương tâm. Nữ nhi đã gả ra ngoài chính là như vậy, nếu người xảy ra chuyện chính là huynh đệ của nàng ấy, mẫu thân chắc chắn sẽ đến nhờ nàng ấy giúp nhỉ.
Cố Kiến Châu vẫn luôn nắm lấy tay Lục Cẩm Dao, tuy hai người không nói chuyện, nhưng đều hiểu đối phương an ủi mình, bọn họ cứ như vậy một hồi lâu rồi mới trở lại viện tử.
Sáng sớm hôm sau, Cố Kiến Hiên đã lên đường đi nhậm chức, chỉ có hai gã sai vặt đi theo.
Trịnh thị cho hắn hai ngàn lượng ngân phiếu, Cố Kiến Hiên muốn từ chối nhưng Trịnh thị lại nhất quyết dúi cho hắn: “Ở nhà tằn tiện nhưng ra đường phải mang theo nhiều bạc một chút, cầm đi, trên đường tất có chỗ dùng. Chuyện này là do Hầu phủ liên lụy ngươi, thẩm thẩm thật sự xin lỗi ngươi, sau khi tới nơi nhớ thường xuyên viết thư báo tin.”
Lúc này Cố Kiến Hiên mới nhận lấy, hắn chắp tay nói: “Thẩm nói quá lời rồi, đã là người một nhà, vốn nên đồng cam cộng khổ, cùng lui cùng tiến, ta tới nơi sẽ viết thư gửi về.”
Trịnh thị gật đầu, đưa theo mấy nhi tức đến tiễn người, sau đó lại sai quản sự tới Đại Lý Tự hỏi thăm, khi nào mới xuất phát lưu đày tội nhân tới Hạc Thành.
Quản sự hỏi thăm nửa ngày cũng chẳng hỏi thăm được gì, Lục Cẩm Dao không rảnh quan tâm chuyện của đại phòng, tranh thủ tới Cẩm Đường Cư trước rồi sai Lộ Trúc đi xem những cửa hàng khác.
Nàng ấy không ở đây, chưởng quỹ tất nhiên rất lo lắng.
Lục Cẩm Dao cảm thấy có thể gặp được Khương Đường ở Cẩm Đường Cư, quả nhiên, khi nàng ấy tới chưởng quỹ lập tức nói ngay: “Tiểu chủ nhân đang ở lầu hai.”
Lục Cẩm Dao nói: “Để ta lên đó.”
Chưởng quỹ lại kể cho Lục Cẩm Dao nghe chuyện xảy ra mấy hôm trước, cuối cùng còn bồi thêm một câu: “Sau khi mấy người đó bị lính giữ thành bắt đi, chưa đến hai ngày là đã được thả ra, tiểu nhân thấy bọn họ vẫn còn tốt lắm.”
Bị giam một chuyến nhưng lại bình an vô sự, lần này xem ra Cẩm Đường Cư chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Lục Cẩm Dao nói: “Không biết là người của cửa hàng nào sao?”
Chưởng quỹ mấy ngày này cũng không phải chưa từng làm gì, lúc nào cũng chú ý chuyện này chăm chăm: “Tên là Vân Hương Trai, buôn bán cũng không tệ lắm, cũng không biết có liên quan gì tới các cửa hàng khác hay không.”
Hắn nhận biết được hết tất cả chủ nhân của các cửa hàng điểm tâm ở Thịnh Kinh.