Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ - Chương 195
Cập nhật lúc: 2024-11-04 11:32:48
Lượt xem: 46
Người tới Cẩm Đường Cư gây chuyện đòi gặp chủ nhân của cửa hàng, không thèm nhận điểm tâm, vẫn luôn nói điểm tâm của cửa hàng không sạch sẽ.
Chưởng quỹ ở cửa hàng không muốn gây chuyện nên mời người vào trong tiệm nói chuyện, người này cũng không vui, còn dắt thêm ba người tới khiến một đám người đều vây lại xem.
Người kia nói chuyện không hề nhượng bộ một chút nào: “Gọi chủ nhân của mấy người ra đây, ngươi chỉ là một chưởng quỹ, lời của ngươi nói có tác dụng sao! Điểm tâm của cửa hàng các ngươi không sạch sẽ, ăn xong là thượng thổ hạ tả, hôm nay phải cho bọn ta một lời giải thích!”
Chưởng quỹ cũng dùng lý lẽ khuyên bảo: “Vậy ngươi mang điểm tâm ngươi mua tới đây, để ta nhìn xem có phải là điểm tâm của Cẩm Đường Cư hay không, ngươi đến khám ở y quán nào, ngươi không nói chính là vu khống…”
Người nọ là một mãng hán, dáng người cao to dữ tợn, mặt mũi gồ ghề lồi lõm, ba người đi theo tới còn cầm gậy gộc, hắn ta túm chặt lấy cổ áo của chưởng quỹ, nhấc người lên như xách một con gà: “Ngươi nói cái gì! Ta có thể lừa ngươi sao, lão nương nhà ta còn nằm ở y quán kìa, ta thấy loại người lòng dạ hiểm độc như ngươi cũng đừng mở cửa hàng làm gì, đập cho ta! Đập hết cho ta!”
Hắn ta nói xong đã ném chưởng quỹ xuống đất, lại đưa tay đẩy hết mấy tiểu nhị đang đứng xung quanh, cầm gậy gộc định lao tới, lại nghe thấy có một giọng nói cất lên: “Ta xem ai dám đập.”
Người kia cũng không phải là hét lên, bọn họ có thể nghe được rõ ràng từng chữ không hề úp mở.
Mãng hán quay đầu lại nhìn, nắm tay vẫn còn hướng về chỗ quầy pha lê, nhìn thấy một phụ nhân mặc y phục thêu đinh hương màu tím nhạt đang đứng ngay cửa, nhan sắc vô song, nhưng gương mặt lại lạnh như băng, trong đôi ắt cũng ẩn chứa sự lạnh lẽo, nhìn kỹ sẽ thấy trong lớp vỏ băng đó chính là lửa giận, rõ ràng một khuôn mặt mỹ lệ dịu dàng, nhưng chẳng hiểu vì sao lại khiến người ta run sợ.
Mãng hán buông tay, hỏi: “Ngươi là?”
Khương Đường vẫn còn đứng cạnh cửa, đợi đám người dạt sang hai bên nàng mới tiến lên nói: “Không phải ngươi muốn gặp chủ nhân của cửa hàng sao, chính là ta.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hôm nay là ngày mười bảy tháng ba, đã cách ngày cung biến đang tám ngày, người bị bắt giam sớm nhất cũng đã bị bắt cách đây tám ngày, mọi người thấy không có chuyện gì liên quan tới mình thì cũng thở phào nhẹ nhõm, hai ngày nay cũng bắt đầu đổ xô ra ngoài.
Bọn họ ở trong nhà buồn bực một thời gian dài, thật vất vả mới có chuyện náo nhiệt để xem nên không một ai muốn bỏ qua, vây kín ngoài cửa chi nhánh mới của Cẩm Đường Cư, vươn cổ nhìn vào bên trong, trong đó cũng có người vui sướng khi thấy người gặp họa, hận không thể đập nát cái cửa hàng này.
Phần lớn mọi người đều biết Cẩm Đường Cư là cửa hàng của Tứ nương tử phủ Vĩnh Ninh hầu, cho nên lúc Cẩm Đường Cư kinh doanh phát đạt cũng có không ít người tới tung hô, không một ai dám ngáng chân.
Cho dù ghen tị đỏ mắt thì cũng chỉ đành dồn nén ý nghĩ này xuống tận đáy lòng, Cẩm Đường Cư có người chống lưng, không thể chọc tới được.
Hiện tại Lục Cẩm Dao và toàn bộ phủ Vĩnh Ninh hầu đã vào Đại Lý Tự, chín phần là không trở ra được.
Thế là Cẩm Đường Cư này lại trở thành một khối thịt mỡ mà ai nấy cũng muốn tranh cướp.
Cẩm Đường Cư đông đúc khách nhân, lại có tận hai gian cửa hàng ở Thịnh Kinh, có thể thấy thu được không ít lợi nhuận.
Làm xấu thanh danh của cửa hàng, đến lúc cửa hàng sụp đổ, khiến cho những sư phó làm điểm tâm rơi vào bước đường cùng, biết đâu có thể mời được bọn họ thì sao, thiếu đi một Cẩm Đường Cư thì chuyện kinh doanh của các cửa hàng khác tất nhiên sẽ phát triển mạnh mẽ hơn trước.
Vì Cẩm Đường Cư mà không ít cửa hàng điểm tâm phải nghẹn một cục tức nên tất nhiên nếu có cơ hội, bọn họ nhất định phải dẫm đạp lên đầu Cẩm Đường Cư một chút.
Hôm xét nhè, quan binh cũng không đụng tới đám quản sự, nhưng nếu muốn định tội thật thì đám quản sự của cửa hàng cũng không thoát được.
Bây giờ nếu có thể cướp được công thức là tốt nhất, nếu không đoạt được cũng không sao.
Không đúng, chủ nhân của Cẩm Đường Cư là Lục Cẩm Dao đang bị bắt giam, đây lại là vị nào nữa.
Là người kết phường làm ăn chung sao, nhưng vị này có phải là chủ không? Mãng hán nói: “Đừng khi dễ ta không biết chữ không nhận được mặt người, ngươi đây tùy tiện tìm một người tới nói là chủ nhân của nơi này sao!”
Khương Đường nói: “Nếu không tin thì đến quan phủ xem công văn, tất nhiên sẽ chứng minh được ta là chủ nhân của Cẩm Đường Cư.”
Mãng hán nuốt nước miếng: “Ngươi muốn thế nào, bọn ta vì ăn điểm tâm của cửa hàng các ngươi mà sinh bệnh, hôm nay phải cho bọn ta một lời giải thích, bằng không ta sẽ phá nát cửa hàng của ngươi, chuyện buôn bán này của ngươi không cần làm nữa.”
Khương Đường nói: “Ta có thể chứng minh ta là chủ nhân của Cẩm Đường Cư, vậy còn ngươi, ngươi có thể chứng minh là các ngươi ăn điểm tâm ở cửa hàng của ta không, người thật sự đang nằm ở y quán sao? Nếu đã ăn điểm tâm của cửa hàng nhà ta, vậy thì nói cho ta biết ngươi ăn loại nào, mua mấy cân, giá bao nhiêu, quà tặng là cái gì?”
Khương Đường thật sự rất xinh đẹp, ở Thịnh Kinh khó mà tìm được một người xinh đẹp như nàng.
Nhưng giống như nha hoàn ở Cố phủ đã nói, ngay từ ánh mắt đầu tiên người ta có thể chỉ chú ý tới nhan sắc của nàng, nhưng một khi đã nghe cách nàng nói chuyện, cách nàng làm việc, người ta sẽ khó mà chú ý tới sắc đẹp của nàng nữa.
Mỹ mạo của Khương Đường chính là thứ không đáng nói nhất.
Mọi người đứng xem náo nhiệt, không tự chủ được bị Khương Đường kéo vào, hai bên giằng co không thể chỉ nghe lời phiến diện của một bên: “Đúng vậy, ngươi ăn phải điểm tâm nào mà sinh bệnh, ta cũng từng ăn điểm tâm của Cẩm Đường Cư nhưng chẳng bị gì cả.”
Mãng hán bị hỏi đến ngơ ngẩn, trong mắt xuất hiện một tia chột dạ: “… Là điểm tâm của các ngươi, đã ăn hết rồi ai mà nhớ được, dù sao ta cũng phải nhận được lời giải thích.”
Khương Đường thong thả ung dung nói: “Ngươi nói như vậy chính là không thể chứng minh bản thân đã mua điểm tâm ở cửa hàng của ta, cho dù có mua thì cũng không chứng minh được mấy người sinh bệnh vì ăn điểm tâm của ta, hơn nữa ngươi cũng không nói được ngươi đã mua món gì, giá cả bao nhiêu, tặng phẩm là gì, ta vừa hỏi mấy cái này là người đã ấp úng, cố tình đánh trống lảng sang chuyện khác, ta thấy không phải ngươi tới tìm lời giải thích mà là tới kiếm chuyện mới đúng. Hứa chưởng quỹ, đừng dong dài với hắn ta, trực tiếp báo quan đi.”
Mãng hán cắn chặt răng, lại luyến tiếc con vịt đã đến bên miệng này, lung tung chỉ đại một món điểm tâm, lại liếc nhìn bảng thực đơn trên quầy: “Chính là bánh ngàn tầng này, năm mươi văn một cân, ta mua hai cân…”
Khương Đường hỏi: “Vậy tặng phẩm là gì?”
Mãng hán chỉ vào loại rẻ nhất: “Là cái bánh khoai nghiền kia, tặng hai cái. Ta mang về cho lão nương nhà ta ăn, vừa ăn xong đã đau bụng, hiện tại còn ở y quán, mất nửa cái mạng rồi, đáng thương cho lão nương nhà ta đã tám mươi tuổi, còn phải chịu tội như vậy, đúng là lòng dạ hiểm độc…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vao-tieu-thuyet-lam-nha-hoan-ta-cam-trong-tay-kich-ban-song-vui-ve/chuong-195.html.]
Khương Đường xì một tiếng: “Từ lúc Cẩm Đường Cư khai trương tới nay, ngoại trừ lễ tết sẽ tặng một ít bánh chưng và bánh trung thu, những lúc khác chưa từng tặng đồ vật, nếu ngươi không tin thì cứ hỏi những người ở đây, đa số đều từng mua điểm tâm ở Cẩm Đường Cư. Vì bột mì và sữa bò dùng làm điểm tâm đều được lựa chọn kĩ càng, nói như ngươi thật sự không thích hợp. Những món hôm nay bán không hết thì qua ngày hôm sau sẽ được bán với giá đã giảm ba phần cho những người muốn thử hương vị của những món điểm tâm mới.”
Ánh mắt của Khương Đường dừng lại trên người mãng hán kia: “Cho nên, ngươi nói bánh khoai nghiền của ngươi là từ nơi nào tới?”
Mãng hán khẽ cắn môi, giọng điệu đã nhẹ đi rất nhiều: “Ta nhớ lầm, không có quà tặng…”
Khương Đường nói: “Vậy là ngươi lại sai rồi, bởi vì sự thật là có quà tặng, chính là những tờ phiếu giảm giá, lần sau tới đây có thể dùng như bạc, nếu ngươi nói ngươi đã mua đồ ở Cẩm Đường Cư, vậy phiếu giảm giá kia đâu?”
Không đợi mãng hán nói chuyện, Khương Đường đã chặn họng: “Ta đoán ngươi sẽ nói ngươi đã làm mất, nãy giờ những điều ngươi nói đều mơ mơ hồ hồ, không một câu nào là lời nói thật, ta muốn hỏi ngược lại một chút, ngươi là người ở đâu, nghe ai sai bảo mà lựa lúc này tới đây ném đá xuống giếng. Chư vị, Cẩm Đường Cư làm ăn buôn bán luôn đặt cái tâm của mình vào đó, cũng đã giữ được quan hệ rất tốt với các vị.”
“Như thế nào, Thánh Thượng cũng không định tội, các ngươi lại còn nóng vội hơn Thánh Thượng sao?” Khương Đường quan sát bốn phía, sắc mặt của mỗi người mỗi khác, trong đám đông có người đứng xem kịch, cũng có người chế giễu: “Muốn kiếm chuyện thì cũng phải có bằng chứng, lần sau nếu lại có chuyện như vậy thì cứ trực tiếp tới Cố phủ tìm ta, ta cũng là chủ nhân của Cẩm Đường Cư.”
Cố phủ ở Thịnh Kinh không phải là phủ Vĩnh Ninh hầu mà chính là nhà của Cố Kiến Sơn, sau khi bọn họ nghĩ ra là Cố gia nào thì cũng biết được Khương Đường là ai, là nương tử mới vào cửa của Cố tướng quân, nếu sớm biết phía sau cửa hàng này còn có Cố Kiến Sơn thì làm gì còn có ai dám tới gây chuyện.
Chẳng qua, nếu phủ Vĩnh Ninh hầu bị định tội vậy cửa hàng này chắc chắn không còn được như trước.
Mọi người cho rằng người nào đã bị giải vào Đại Lý Tự, đứng đi vào nhưng sẽ nằm đi ra, ai cũng không nghĩ tới cơ hội xoay chuyển tình thế, đã cấu kết với Tần Vương, cho dù có được thả ra thì sau này còn có thể sống tốt sao?
Nhưng thấy bộ dáng này của Khương Đường, cũng không biết được.
Mãng hán lúc này mới sợ: “Là ta nhớ lầm nhớ lầm…”
Khương Đường cũng lười nói lời vô nghĩa: “Hứa chưởng quỹ, người này tới gây chuyện, mau đi báo quan.”
Hứa chưởng quỹ lau mồ hôi, cùng với người của cửa hàng bắt người lại, cũng không để ý tới mấy người đang đứng xem kịch, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, mãng hán náo loạn đòi đi, ai ngờ bên ngoài lại có tiếng la hét ầm ĩ, quan phủ đã tới nơi.
Đợi quan phủ trói người đưa đi, Cẩm Đường Cư mới khôi phục lại sự im lặng.
Nhưng sàn nhà đã bị bôi bẩn, lại có dấu tay in trên quầy pha lê, cũng may điểm tâm được chiếc quầy pha lê này bảo vệ, vẫn còn sạch sẽ, có thể bán tiếp được.
Nhóm sư phó làm điểm tâm đều là nữ tử, chỉ có thể trốn phía sau không dám ra ngoài, Khương Đường kêu mọi người ra dọn dẹp cửa hàng lại một chút, chóp mũi của chưởng quỹ bắt đầu chua xót, cảm thấy bản thân thật là vô dụng, chuyện gì cũng phải nhờ Khương Đường ra mặt giải quyết.
Khương Đường nói: “Nếu người ta đã đến gây chuyện, chúng ta có giảng đạo lý họ cũng không nghe đâu, phải mạnh tay một chút.”
Chưởng quỹ gật đầu, cuối cùng vẫn không nhịn được, mở miệng hỏi: “Tiểu chủ nhân, chủ nhân có trở về được không?”
Khương Đường không hề do dự: “Được.”
Chưởng quỹ lấy lại tinh thần, hắn là người của Lục Cẩm Dao, Lục Cẩm Dao xảy ra chuyện hắn cũng chạy không thoát, vẫn luôn thành tâm cầu xin trời Phật, ngóng trông người được thả về sớm một chút.
Việc này cũng khiến Khương Đường nhận ra một điều, trên đời này có rất nhiều chuyện dệt gấm thêm hoa, lại thiếu đi những chuyện đưa than giữa ngày tuyết, có rất nhiều nhân lúc cháy nhà hôi của, ngươi lúc tốt đẹp thì tới nói hai chữ tình cảm với ngươi, lúc hoạn nạn lại hận không thể rũ bỏ ngươi triệt để.
Chính nàng cũng phải cẩn thận, chừa đường lui cho sau này mới là chuyện đúng đắn.
Khương Đường nói: “Nếu lần sau còn gặp loại người này, cứ trực tiếp báo quan.”
Hứa chưởng quỹ liên tục nói vâng, hắn chính là đang sợ, cũng không muốn gây thêm chuyện cho Lục Cẩm Dao, cho nên vẫn luôn lựa lời khuyên nhủ, nhưng người ta thấy hắn lui một bước thì lại tiến thêm một bậc, trực tiếp kiếm chuyện lên đầu hắn, nhưng Thánh Thượng còn chưa định tội đâu.
Khương Đường nói: “Được rồi, tiếp tục buôn bán đi, nếu vắng khách thì đóng cửa sớm một chút, có việc gì thì tới Cố phủ tìm ta.”
Người tới náo loạn đã bị quan binh trong thành đưa đi, cũng không biết kết cục của bọn họ là gì, tên tuổi của Cố Kiến Sơn đúng là có sức nặng hơn những người khác nhiều, bởi vì Khương Đường cũng có cổ phần trong Cẩm Đường Cư nên không cần lo nó bị chuyện của Hầu phủ liên lụy.
Cũng không biết mấy cửa hàng của Hầu phủ có xảy ra chuyện không, nhưng cho dù Khương Đường có biết thì cũng không giúp được gì.
Thứ nhất, nàng không biết cửa hàng của Hầu phủ nằm ở đâu, thứ hai, Cố Kiến Sơn thật sự không nên dây dưa với Hầu phủ.
Trở lại Cố phủ, Cố Ninh Chiêu đang buồn bã không vui, Khương Đường biết bé lại nhớ nương của mình rồi, nhưng nàng cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể bế bé đi tìm chỗ chơi, cũng may tiểu hài nhi sẽ quên rất nhanh, chưa được bao lâu lại vui vẻ cười đùa.
Để Cố Ninh Chiêu ở đây nhưng Lục Cẩm Dao cũng lo lắng vô cùng.
Khương Đường tuy đối tốt với bé nhưng dù sao cũng không bằng thân nương.
Cũng đã hơn mười ngày, chuyện này cũng nên kết thúc rồi.
Lại qua hai ngày.
Các quan đại thần lại bắt đầu lên triều báo danh, chẳng qua quan viên trong triều đã bị liên lụy hết một phần tư, thật ra cũng không phải người nào cũng mang tội, chỉ là một phủ cũng có trên dưới mấy chục người, có phụ tử huynh đệ làm quan cùng triều đều bị bắt giam nên không thể thượng triều.
Như thế khiến cho rất nhiều chức quan bị trống chỗ, rất nhiều chuyện quan trọng không có người xử lý, triều thần đau đầu, An Khánh đế cũng đau đầu