Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ - Chương 183
Cập nhật lúc: 2024-11-04 11:29:14
Lượt xem: 41
Hai người ngồi cách nhau khá gần, Khương Đường muốn rút tay về nhưng lại không thể động đậy.
Kể từ sau cái đêm nàng hôn Cố Kiến Sơn một lần, hắn hình như đã hiểu sai cái gì đó, cho rằng lúc hai người ở cùng một chỗ đều có thể làm như vậy, Khương Đường cũng không chán ghét loại cảm giác này, thế nên Cố Kiến Sơn lại được một tấc muốn tiến thêm một thước.
Sẽ thò đầu qua hôn lên mặt nàng, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, từ đôi mắt đến chóp mũi, sau đó là gương mặt, cuối cùng mới là khóe môi, một khi nàng có động tác đáp lại thì đừng mơ cái hôn môi này sẽ dừng ngay.
Ánh mắt Cố Kiến Sơn trở nên nặng nề, đôi mắt như chứa một cơn lốc xoáy muốn hút người ta vào bên trong.
Ngay sau đó lại là một nụ hôn, mà người ở nơi này gọi đó là tiếp xúc da thịt.
Khương Đường có thể nghe thấy hơi thở dồn dập nóng rực của Cố Kiến Sơn, chờ nàng duỗi tay đẩy đẩy, Cố Kiến Sơn mới dừng lại bắt lấy tay nàng.
Lúc đó, hắn lại nghĩ tới mấy thứ trong quyển sách, hắn nhìn Khương Đường một hồi lâu rồi nói: “Nàng… Chờ ngày mai ta lại đến.”
Lại thêm mấy ngày hai người không được gặp nhau.
Ba ngày trước khi thành thân đôi tân nhân không được gặp mặt nhau, cũng không biết là quy củ có từ đời nào, nhưng đối với Cố Kiến Sơn mà nói, chuyện này chẳng khác gì một loại dày vò.
Khương Đường vỗ mặt, không biết đôi môi của mình đã ửng đỏ hơn một chút, nói: “Chàng cũng không cần phải chạy qua đây hoài đâu, công sự quan trọng, Hầu phủ bên đó, nếu có về thì về thường xuyên một chút.”
Cố Kiến Sơn: “Được.”
Khương Đường nói: “Vậy chàng đi đi.”
Cố Kiến Sơn lại khom lưng hôn lên khóe môi của Khương Đường: “Ngày mai ta lại qua đây.”
Hắn chỉnh trang lại chiếc áo choàng rồi mới ra cửa. Hàng xóm hai bên thấy nhiều lần rồi nên cũng chẳng nói gì, cũng đã sắp thành thân rồi, hơn nữa Cố Kiến Sơn lại thường đến Tây Bắc, nửa năm mới trở về một lần, ra cửa nắm tay đi dạo đều là chuyện hết sức bình thường.
Qua đây cũng chỉ để ăn một bữa cơm mà thôi, cũng là chuyện thường.
Khương Đường đã mấy ngày không được rảnh rỗi, nàng phải bận rộn tiếp đãi khách nhân, xung quanh có mấy người Lưu đại tẩu thỉnh thoảng sẽ đưa qua mấy thứ bọn họ tự làm, Lưu đại tẩu còn hỏi thăm sau khi Khương Đường dọn đi thì tòa nhà này sẽ xử lý thế nào, cho thuê hay là bán đi.
Sau này Khương Đường chắc chắn sẽ không ở căn nhà này nữa, đã ở đây một năm rưỡi, ngoại trừ một vài hàng xóm cá biệt không thể ở chung, những người còn lại đều là người hiền lành.
Khương Đường không tính bán, tòa nhà này cũng xem như là của hồi môn của nàng, tuy rằng hơi nhỏ nhưng nếu sau này nàng và Cố Kiến Sơn cãi nhau, ít ra nàng cũng có một nơi để về.
Khương Đường bây giờ thật sự rất thích Cố Kiến Sơn, Cố Kiến Sơn ở đây chính là một niềm vui ngoài mong đợi, nhưng nàng cũng không thích đến mức quên đi chính bản thân mình. Có lẽ nàng sẽ không cho thuê tòa nhà này, cách một khoảng thời gian cho người tới quét tước dọn dẹp là được, có lẽ sau này Thịnh Kinh sẽ càng ngày càng phồn hoa, giá nhà cũng sẽ như thuyền lên theo con nước.
Lưu đại tẩu cảm thấy như vậy cũng đúng, nàng ấy cũng thật lòng mừng cho Khương Đường, cũng cảm thấy có thể cùng làm hàng xóm với Khương Đường trong một năm rưỡi này chính là phúc khí của nàng ấy. Cuộc sống của gia đình nàng ấy ngày càng tốt lên, tất cả đều nhờ có Khương Đường, Lưu đại tẩu không biết nói những lời hoa mỹ, chỉ nói đơn giản: “Sau này có chỗ nào cần giúp đỡ, ngươi cũng đừng khách sáo với đại tẩu.”
Khương Đường nói: “Sao ta lại khách khí với tẩu tử chứ, nếu tẩu tử có chuyện cần thì cũng đừng xem ta là người ngoài.”
Lưu đại tẩu cười nói: “Đâu phải ngươi không biết ta là người như thế nào.”
Mắt thấy Khương Đường sắp phải thành thân, một hai năm nữa Đại Lang cũng nên cưới thê tử, Lưu đại tẩu cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, sau này Khương Đường chắc chắn sẽ có cuộc sống tốt đẹp.
Còn chuyện nhờ Khương Đường hỗ trợ, giúp một lần sẽ tiêu hao mất một phần tình cảm, Lưu gia khẳng định không dám trở thành thân thích của phủ tướng quân, ngày sau cứ kết giao theo kiểu không xa không gần là được.
Nương tử Trần gia cùng Vương thị cũng mang đồ sang tặng, trong lòng nương tử Trần gia cảm thấy rất hồi hộp, nói chuyện cứ lắp ba lắp bắp, Khương Đường thở dài trong lòng, nói chuyện một chút là nương tử Trần gia đã cáo từ rời đi.
Mãi cho đến lúc giao bạc mỗi tháng Khương Đường mới gặp được nương tử Hứa gia Vương thị, vóc người Vương thị nhỏ gầy, ăn mặc vẫn như trước kia, nhưng Khương Đường thấy ba nữ nhi của nàng ấy đã khá hơn trước rất nhiều.
Vương thị mang theo một bộ chăn, nguyên liệu cũng là loại tốt, trên mặt có thêu hình loan phụng hòa minh, tay nghề vô cùng tốt, vừa thấy là biết nàng ấy đã tốn không ít tâm huyết. Khương Đường sao có thể không biết xấu hổ nhận lấy cái này: “Tẩu tử qua đây thăm ta, phần tâm ý này ta nhận, còn chăn thì tẩu mang về đi thôi. Hai năm nữa Đại Ni cũng phải đính hôn rồi, giữ cái này lại cho con bé đi.”
Vương thị ấn tay Khương Đường, ngượng ngùng cười nói: “Cái này chính là do con bé làm đó, ta phải ra ngoài buôn bán, con bé ở nhà trông chừng đệ đệ muội muội, hai đứa nhỏ cũng hiểu chuyện, con bé rảnh rỗi nên mới làm cái này. Khương cô nương, ngươi liền nhận lấy đi, ta hy vọng sau khi Khương cô nương thành thân, mỗi ngày đều có thể trôi qua một cách vui vẻ. Cũng đa tạ Khương cô nương lúc trước nguyện ý giúp đỡ bọn ta, cả nhà ta vẫn thiếu cô nương một phần ân tình.”
Lúc trước nếu không phải Khương Đường góp lời, cho dù chuyện kinh doanh này có được tiến hành thì bạc kiếm về nàng ấy cũng không giữ được.
Vương thị rất bội phục Khương Đường, nàng còn nhỏ hơn nàng ấy mười mấy tuổi, nhưng lại quyết đoán hơn nàng ấy rất nhiều. Nàng ấy làm khổ hài tử hơn mười năm, cũng may đã tỉnh ngộ kịp thời.
Hẳn lúc đó Khương Đường đã biết tính tình của mấy người trong nhà nàng ấy, cho nên mới cố ý nói như vậy, nàng ấy vốn cho rằng tiền công một ngày là tám văn tiền, kết quả lại là được chia lợi nhuận.
Còn gợi ý cho nàng ấy đến bán trước cửa thư viện, từng việc từng việc, Vương thị đều ghi tạc trong lòng.
Khương Đường nói: “Tẩu tử, cuộc sống của tẩu khá lên, kiếm được bạc cũng là do tẩu có bản lĩnh, tẩu có thiếu ta cái gì đâu chứ.”
Chia lợi nhuận cho Vương thị là do nàng ấy bỏ công rất nhiều, đó là thứ nàng ấy nên có được.
Trong mấy cái sạp ăn vặt, sạp của Vương thị là sạp kinh doanh tốt nhất, kiếm được nhiều nhất.
Vương thị làm việc rất liều mạng, chỉ cần nàng ấy có thể đẩy xe thì cho dù có gió to tuyết lớn nàng ấy cũng sẽ đến thư viện, trả giá nhiều nên tất nhiên cũng nhận được nhiều hơn.
Khương Đường nhận lấy chiếc chăn, hai người hàn huyên một hồi thì Vương thị cũng cáo từ rời đi.
Khương Đường lúc này mới cảm nhận được chuyện mình sắp phải rời phải ngõ Trữ Nguyên này.
Nàng đã ở nơi này hơn một năm, cũng đã có cảm tình với ghế bàn giường tủ ở đây, cũng may còn có Điểm Kim và Ô Kim đi theo nàng.
Khương Đường còn chưa kịp thương cảm thì lại có khác tới nhà.
Xe ngựa của phủ An vương vẫn dừng ở đầu ngõ, An Dương qua đây thăm Khương Đường, sợ hôm thành thân quá đông người không nói chuyện được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vao-tieu-thuyet-lam-nha-hoan-ta-cam-trong-tay-kich-ban-song-vui-ve/chuong-183.html.]
An Dương còn mang theo lễ vật, không phải là mấy món trang sức hay thức ăn mà là một công thức dược thiện trong cung, nói rằng ăn món này sẽ giúp người ta bảo dưỡng được nhan sắc trẻ mãi không già.
Khương Đường kinh ngạc nói: “Thiệt hay giả vậy?”
An Dương bị dáng vẻ này của Khương Đường chọc cho bật cười: “Sao có thể kỳ diệu như vậy được chứ, mẫu thân của ta cũng ăn, chỉ là nhìn trẻ hơn so với người khác một chút thôi, nếu có thể giúp người ta trẻ mãi không già thì Hoàng bá bá đã sớm ăn rồi.”
Vài ngày trước An Dương có tiến cung, thấy An Khánh đế lại già đi thêm một chút, vốn dĩ tóc chỉ mới xen lẫn vài sợi bạc mà bây giờ đã trở thành bạc trắng đầu.
Khương Đường không dám tùy tiện bàn luận chuyện của hoàng già, nàng chỉ nói: “Nhất định là có hiệu quả, nhưng chắc phải sử dụng quanh năm suốt tháng, chỉ mới dùng một chút chắc không nhìn ra hiệu quá đâu.”
An Dương cười cười: “Ta đã ăn hơn nửa năm, thân thể khá lên không ít, mỗi lần tới tháng cũng không còn bị đau nữa, ngươi ăn thử xem, cũng là mấy thứ dược liệu dễ tìm mà thôi.”
Khương Đường cảm thấy đây chính là một món bảo bối: “Vậy ta không khách sáo đâu.”
An Dương tới đây không chỉ có tặng đồ đơn giản, nàng ấy còn muốn nói cho Khương Đường một tin tức: “Tháng ba ta sẽ đính hôn, cuối tháng sáu sẽ xuất giá.”
An Dương không vội, nhưng mẫu thân của nàng ấy vội rồi, cũng không thể cứ mãi không gả chồng, trở thành cô nương quá lứa lỡ thì thì sao đây.
Hơn nữa Ngự Triều đại thắng Hồ tộc, hẳn là mấy năm nữa sẽ không phát sinh chiến sự, hai nước chuẩn bị liên hôn, Ngự Triều phải phái một công chúa qua đó.
An Dương nhưng không muốn tới vùng đất man di đó, tuy nói trong triều có không ít công chúa, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cho nên An Dương đã quyết định chọn vị Thám Hoa lang trong khoa thi năm trước làm quận mã.
Từ xưa tới nay Thám Hoa lang tuy không phải là người có học vấn tốt nhất, nhưng chắc chắn là người tuấn tú nhất.
An Dương cảm thấy tướng mạo của quận mã tương lai vẫn kém hơn Khương Đường một chút, nhưng miễn cưỡng chấp nhận được, quan trọng nhất chính là gia thế trong sạch, sau này cũng sẽ ở lại Thịnh Kinh, hắn là công tử Tiêu gia ở Lan Lăng, dù sao cũng là một người đẹp trai, cảnh đẹp ý vui mà, cũng không tồi.
Khương Đường hỏi thăm rõ ràng tên họ và gia thế của quận mã, từ tận đáy lòng cũng thấy mừng cho An Dương: “Lúc đó ta sẽ đến chúc mừng ngươi!”
An Dương cũng rất vui vẻ, nàng ấy sờ sờ gương mặt của mình: “Bọn ta có huyết mạch của hoàng thất, nếu đã như vậy thì tìm một người đẹp một chút mà gả, hài tử sinh ra cũng xinh xắn hơn một chút. Hài tử của ngươi chắc chắn sẽ rất xinh đẹp đó, hy vọng giống ngươi nhiều một chút, đến lúc đó ta sẽ làm nghĩa mẫu của bé.”
Nếu là nữ nhi, nàng ấy sẽ để bé làm tức phụ nhà mình.
Khương Đường vẫn khó tránh khỏi ngượng ngùng khi nhắc tới chuyện thành thân, tháng sáu năm trước định thân, đã quyết định hôn kỳ vào tháng hai năm nay, Khương Đường cảm thấy còn xa lắm, nhưng nháy mắt đã cách ngày mười sáu tháng hai chẳng còn mấy hôm.
Nàng thật sự sắp thành thân rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngày mười ba tháng hai, Cố Kiến Sơn không thể tới đây nữa, may là trong triều có nhiều chuyện phải lo, ba ngày này cứ chuyên tâm xử lý công vụ.
Không ít đại thần chúc mừng hắn, Cố Kiến Sơn cũng không đưa thiệp mời cho đại thần trong triều, nếu hắn còn ở Hầu phủ thì sẽ có thân thích của Hầu phủ tới, bây giờ ngược lại đỡ phải lo nhiều như vậy.
Tần Vương cũng muốn tới nhưng những người khác đều không đi, nếu chỉ có một mình hắn ta đi thì sẽ để lộ tâm tư không đơn thuần của hắn ta, cho nên, hắn ta cũng chỉ chúc mừng Cố Kiến Sơn như những người khác.
Hiện giờ phe phái của Yến Vương đã ngã ngựa và phân tán khắp nơi, đối với Tần Vương mà nói, ngôi vị hoàng đế cũng chỉ còn là chuyện sớm muộn. Nói chúc mừng xong rồi lại quay về lo chính sự sao? Tướng quân có binh quyền trong tay, cho dù là văn thần hay võ tướng cũng phải kiêng nể hắn vài phần.
Cho nên có rất nhiều người tới chúc mừng, bất quá vẫn còn e ngại mặt mũi của Vĩnh Ninh hầu, cũng có người đứng ở phía xa quan sát, không bước tới gần.
Chẳng qua nhìn Tần Vương còn trẻ tuổi đứng cùng một đám quan viên cũng còn ở độ tuổi thanh xuân, nghĩ lại An Khánh đế đang từ từ gia đi, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ tới chuyện thời thế sắp thay đổi rồi.
Cố Kiến Sơn cảm tạ những người tới chúc mừng, ý cười trên mặt cũng không che giấu được, thành thân là một chuyện vui vẻ, ngày ấy Trịnh thị đã tới, gặp lại Vĩnh Ninh hầu cũng khiến trong lòng Cố Kiến Sơn dễ chịu hơn một chút.
Ngày mười sáu tháng hai, ánh bình minh xuyên qua từng áng mây tía, bầu trời phía đông vô cùng rực rỡ.
Cố Kiến Sơn ở Cố phủ, mới sáng sớm đã bắt đầu rửa mặt chải đầu.
So với giá y may thêu phức tạp, y phục của Cố Kiến Sơn đơn giản hơn nhiều, chỉ có cổ tay áo và cổ áo có thêu họa tiết áng mây bằng chỉ kim tuyến màu đỏ, tuy đơn giản nhưng khi Cố Kiến Sơn mặc lên người, vai rộng eo hẹp, khiến hắn trông rất khôi ngô tuấn tú.
Lúc này thời tiết vẫn còn hơi lạnh nhưng Cố Kiến Sơn cũng không mặc y phục quá dày, nói chung là hỏa lực vượng, không hề thấy lạnh, còn hỏi Xuân Đài trông hắn thế nào.
Xuân Đài: “Tiểu nhân chưa từng nhìn thấy công tử ăn mặc như vậy bao giờ, có nhân khí hơn trước kia nhiều, tiểu nhân nghĩ đại nương tử mà nhìn thấy chắc chắn sẽ không rời mắt được.”
Cố Kiến Sơn thầm nghĩ, tất nhiên là ngươi chưa từng thấy qua rồi, cả đời này của ta cũng chỉ có duy nhất một lần này diện y phục màu đỏ
Hắn vốn nghĩ rằng sẽ quá rườm rà nhưng cuối cùng lại khác xinh đẹp, suy cho cùng phải mặc y phục đỏ thì người ta mới biết ai là người sắp thành thân.
Hắn đứng chung với Khương Đường chắc chắn sẽ thành một đôi bích nhân.
Cũng không biết Khương Đường mặc giá y sẽ trông như thế nào.
Giá y đã sớm được đưa tới chỗ Khương Đường, Cố Kiến Sơn muốn ngắm thử nhưng Khương Đường không chịu.
Cố Kiến Sơn mè nheo với Khương Đường mười mấy ngày, chẳng những không thấy được bộ dáng Khương Đường mặc giá y mà đến cả giá y trông như thế nào hắn cũng không được biết.
Cuối cùng hôm nay cũng có thể nhìn thấy.
Cố Kiến Sơn tính toán thời gian ra phủ đón dâu, hắn cưỡi ngựa, trước đầu ngựa có treo hoa cưới bằng lụa đỏ, Cố Kiến Sơn cưỡi ngựa không giống những người khác, trông đẹp hơn lúc đi đường bình thường.
Lần trước mọi người ùa ra phố xem Cố Kiến Sơn đưa đại quân hồi kinh, hiện giờ bá tánh cũng đứng ngập đường xem Cố Kiến Sơn thành thân, cười nói ồn ào.
Cố Kiến Sơn đưa mắt nhìn chóp mũi, chẳng thèm quan sát xung quanh, ngồi vững vàng trên lưng ngựa.
Chỉ là đoàn đón dâu không thể đi quá nhanh, phải làm sao cho vừa đúng giờ lành để đón dâu, sau khi đón được tân nương tử còn phải diễu phố một vòng, rồi lại phải về kịp giờ lành để bái đường.