Vào Tiểu Thuyết Làm Nha Hoàn, Ta Cầm Trong Tay Kịch Bản Sống Vui Vẻ - Chương 120
Cập nhật lúc: 2024-11-03 19:38:22
Lượt xem: 67
Đối với Khương Đường mà nói, đương nhiên hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hắn, cho dù chỉ là một đường từ quầy thịt về nhà, cho dù không nói với nhau được mấy câu nhưng chỉ cần hắn ở đây là đã cảm thấy an tâm rồi.
Nhưng Cố Kiến Sơn cũng có việc riêng phải làm.
Về phần bánh sinh nhật của An Dương quận chúa ở bên kia, hai ngày sau sẽ phải mang qua. Ban đầu An Dương nói là càng nhanh càng tốt, nhưng nghĩ đến Lục Cẩm Dao nói loại bánh này khó làm, nếu làm gấp thì không làm được, vậy nên dời ngày lùi lại hai ngày.
Nàng ấy trả trước năm lượng bạc xem như tiền đặt cọc, đến lúc đó làm xong sẽ trực tiếp đưa đến An vương phủ.
Khương Đường hỏi nàng ấy muốn bánh hình dáng như thế nào, An Dương nhất thời nghĩ không ra, nghiêng đầu nhìn lá rụng đang xoay vòng bên ngoài liền nói tốt nhất là làm nổi bật thời tiết hiện tại.
Khương Đường nghĩ biện pháp làm một cái bánh kem có hình cây hồng, trên cành cây cao cao treo từng quả hồng nhỏ xinh xắn đáng yêu, màu cam hồng, nhìn vào liền có cảm giác vui mừng khó hiểu.
Dưới gốc cây hồng là một tiểu viện nông gia nhỏ xinh, giếng nước, tường viện, bàn ghế... giống y như thật, chỉ nhìn thôi cũng không nỡ ăn.
Nhưng An Dương vẫn ăn. Một cái bánh ngọt ước chừng có hai tầng, nàng chia cho An vương cùng An vương phi một ít, còn lại không ít nhưng lại thật sự luyến tiếc không muốn phân cho đám thứ đệ thứ muội kia, nàng liền phân cho bọn nha hoàn.
Nhìn dáng vẻ cao hứng của các nàng ấy, trong lòng cuối cùng cũng cao hứng hơn một chút.
Thật ra nàng ấy cũng không hoàn toàn đồng ý với cách nói của Khương Đường. Đám thứ đệ thứ muội của nàng ấy, cho dù cho mượn tám trăm lá gan thì bọn họ cũng không dám cướp đồ ăn với nàng ấy.
Muốn được chia đồ với nàng ấy sao, cũng không nhìn xem có xứng hay không? Trong bao nhiêu người mới có được một người như Khương Đường chứ?
Mà đầu kia, Khương Đường đang cùng Lưu đại tẩu thương lượng chuyện phải bày quầy hàng đến khi nào.
Thời gian này trời lạnh, việc buôn bán đồ ăn thì lại tốt hơn. Ngược lại việc làm ăn của Cẩm Đường Cư lại kém hơn một chút.
Hẳn là bởi vì quầy hàng bán đồ ăn nóng hổi, trời lạnh như vậy, gặm bánh bao cùng bánh nướng thật sự rất khó chịu.
Đều là người làm công việc vất vả cả, ăn không đủ no bụng khó chịu ngay cả công việc cũng không làm được.
Phần lớn mọi người đều đi ăn mì chay và bánh bao nóng, cách vài ngày sẽ đến ăn một bát mì khô nóng Dương xuân.
Dù sao thì có tiền rồi cũng phải tính toán kỹ lưỡng chi tiêu cẩn thận.
Việc kinh doanh bánh nướng cũng rát tốt, đơn giản bởi vì nó ngon.
Hơn nữa, ở thư viện có nhiều công tử có tiền, còn có nhiều người mua để lấy lòng người khác nữa.
Việc làm ăn không tệ, nhưng Khương Đường lại lo lắng trời lạnh sẽ làm mấy người Lưu đại tẩu bị đông cứng.
Chén đũa bày quầy hàng đều phải rửa, mà nước giếng lại rất lạnh, đi lại trên đường cũng lạnh, ngón tay Lưu đại tẩu các nàng đỏ ửng lên vì lạnh.
Lưu đại tẩu lại cảm thấy không có việc gì hết. Nàng ấy cũng không phải người yếu ớt, nếu như không bày quầy hàng ra bán thì không có thu nhập. Dù sao thì có tiền mua thêm ít củi đun nước nóng rửa chén, mỗi ngày còn có thịt ăn, còn nếu cứ sợ lạnh thì chẳng có đồ ngon mà ăn nữa.
Chỉ cần không ngốc thì đều hiểu được điều này.
“Ngày nào có tuyết rơi thì không bày quầy hàng nữa, đợi tuyết tan rồi lại mở bán. Thật ra cũng không lạnh lắm, lúc đẩy xe thấy cũng ấm mà.”
Nếu chỉ lấy tiền công mỗi ngày tám văn mười văn, nhất định các nàng sẽ không đi bán hàng trong mấy ngày lạnh cóng này.
Nhưng bây giờ bán nhiều thì kiếm được nhiều, ai lại nỡ bỏ được chứ.
Đây không phải là vì Khương Đường mà là vì chính bản thân mình.
Khương Đường thấy khuyên không được liền nói: “Vậy thì làm găng tay nhét bông, nhất định phải mặc ấm một chút.”
Lưu đại tẩu cười đáp ứng, Khương Đường lại đi Trần gia cùng Hứa gia, ý tứ hai nhà kia cũng giống như Lưu gia, đều là tiếp tục bán.
Có thể kiếm tiền thì đương nhiên Khương Đường cũng thấy vui vẻ, liền an tâm ở nhà nấu mỡ bò, muốn làm chút nguyên liệu đáy lẩu, chờ Cố Kiến Sơn đi thì mang theo.
Đây xem như là lần đầu tiên Khương Đường chuẩn bị đồ đạc cho Cố Kiến Sơn.
Lần trước chuẩn bị lương khô nhưng là đồ của Yến Kỉ Đường tặng, không tính là của nàng.
Chỉ là bởi vì Cố Kiến Sơn từng giúp nàng nên khi làm càng tận tâm tận lực hơn một chút.
Còn lúc này mới thật là bởi vì đó là Cố Kiến Sơn mới chuẩn bị.
Khương Đường hy vọng Cố Kiến Sơn có thể sống tốt.
Xương ống lớn, gà nguyên con, sườn non, chân giò, bỏ thêm mỡ bò hầm trong nước nóng, sau đó cho thêm hạt tiêu, ớt gia vị vào, cho vào đun lửa nhỏ nấu trong bốn năm canh giờ, lại dùng gạc lọc qua một lần rồi để nguội là được.
Đến lúc đó cắt thành từng miếng nhỏ, muốn ăn thì nấu một miếng, đến lúc đó ăn chung với bánh hoặc dùng nấu ăn cũng rất ngon.
Lúc này trời lạnh, mấy thứ như sủi cảo có thể để đông lạnh, giữ lâu cũng sẽ không bị hỏng, vậy nên Khương Đường cũng muốn làm chút cho Cố Kiến Sơn.
Nàng không chuẩn bị những đồ vật tùy thân cho Cố Kiến Sơn.
Đương nhiên nếu Cố Kiến Sơn không phải đi Tây Bắc thì càng tốt, khi đó hắn có thể gửi mấy thứ này đến mấy tướng sĩ Tây Bắc cũng được.
Xem như là một phần tâm ý của nàng.
Nhưng Khương Đường tính toán không sai, Cố Kiến Sơn quả thật phải đi. Tuy rằng Thánh thượng chưa hạ chỉ nhưng cũng sẽ chỉ trong mấy ngày nay thôi.
Chuyện không xác định nên Cố Kiến Sơn khó mà nói, Trịnh thị cùng Khương Đường bên này cũng chưa nói.
Vết thương của hắn đã dưỡng tốt, khối u ác tính của nhất mạch Tứ hoàng tử đã rút ra, đám người Minh Quốc công đã bị xử tử, cả nhà Trịnh gia đã bị c.h.é.m đầu, Tứ hoàng tử ba ngày trước đã bệnh chết, Minh quý phi đã sớm c.h.ế.t ở lãnh cung, những người còn lại nên lưu đày thì phải lưu đày, nên trở thành quan kỹ thì trở thành quan kỹ.
Bởi vì nguyên nhân Tứ hoàng tử nên trong triều sóng êm gió lặng, diết gà dọa khỉ, làm sao có thể không yên tĩnh cho được.
Cố Kiến Sơn ở lại Thịnh Kinh cũng vô dụng, đã đến lúc trở về Tây Bắc.
Sáng ngày mười bốn tháng Mười, An Khánh Đế triệu kiến Cố Kiến Sơn tại Cần Chính Điện.
An Khánh Đế vẫn cố ý lưu Cố Kiến Sơn ở lại Thịnh Kinh, đi Lại Bộ Hộ Bộ cũng tốt, mà đi Đại Lý Tự cũng được.
Hắn có lòng tiếc tài, không hy vọng Cố Kiến Sơn phải lưu lạc ở Tây Bắc, huống hồ với tài hoa của Cố Kiến Sơn thì ở nơi khác cũng có thể vì dân chúng làm việc.
Nhưng Cố Kiến Sơn đã khăng khăng như thế, An Khánh Đế đành phải dặn dò vài câu.
“Tây Bắc cũng không phải tường đồng vách sắt bất khả xâm phạm, trong ngoài cũng cần lo lắng, ngươi nhớ cẩn thận hơn.”
Cố Kiến Sơn: “Thần hiểu được.”
Ánh mắt An Khánh Đế thoáng nhu hòa: “Mọi chuyện đều phải cẩn thận.”
Từ Cần Chính Điện đi ra, Cố Kiến Sơn ngửa đầu nhìn sắc trời chói mắt.
Mấy con nhạn lớn chao liệng trên bầu trời, hẳn là từ phương bắc bay tới, bảo vệ quốc gia thì làm như thế là đúng.
Chỉ là, Cố Kiến Sơn không biết nói thế nào với Khương Đường.
Trước kia thỉnh thoảng cũng có thể trở về vài ngày, hắn vừa đi, mẫu thân liền buồn bực không vui, hắn ở Tây Bắc lo lắng, nhưng lại không trở về được.
Khương Đường cũng sẽ lo lắng.
Cố Kiến Sơn trở lại Hầu phủ, đi chính viện trước. Đi Tây Bắc là ý chỉ của Thánh Thượng, không thể thay đổi được. Cố Kiến Sơn chỉ hy vọng mẫu thân có thể hiểu được một hai.
Cố Kiến Sơn: “Ba ngày sau sẽ đi, không biết khi nào có thể trở lại.”
Trịnh thị nói: “Vậy vết thương trên người ngươi thái y nói như thế nào rồi?”
Cố Kiến Sơn nhìn thoáng qua cổ tay Trịnh thị: “Đã tốt rồi.”
Thần sắc Trịnh thị so với trước kia đã bình thản hơn: “Vậy ta sẽ thu dọn hành lý cho ngươi. Tây Bắc lạnh, mang thêm y phục chăn bông nữa là được rồi. Chuyện trong nhà không cần ngươi quan tâm, ngươi an tâm lãnh binh đánh giặc, thiếu cái gì trong nhà cũng có thể giúp ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/vao-tieu-thuyet-lam-nha-hoan-ta-cam-trong-tay-kich-ban-song-vui-ve/chuong-120.html.]
Cố Kiến Sơn: “Nhi tử hiểu ạ.”
Trước kia Trịnh thị chưa từng nói không cần Cố Kiến Sơn quan tâm đến chuyện trong nhà, nàng luôn cảm thấy nhi tử nhớ nhà mới là tốt.
Nhớ thương huynh đệ, nhớ phụ thân mẫu thân mới có thể nghĩ trở về.
Không biết rằng, càng phân tâm lại càng dễ bị thương.
Trịnh thị hy vọng Cố Kiến Sơn không cần phải lo lắng: “Nếu có việc thì cứ viết thư về nhà, còn chính ngươi cứ tự lo liệu, không cần phải lo lắng cho tam ca ngươi.”
Cố gia cũng chỉ có Cố Kiến Hải và Cố Kiến Sơn là võ tướng.
Cố Kiến Sơn: “Nhi tử biết rồi.”
“Qua năm mới ngươi đã mười tám tuổi rồi, theo lý thuyết thì cũng nên định hôn sự cho ngươi.” Trịnh thị dừng một chút, quan sát thần sắc Cố Kiến Sơn. Yến Hồi Đường không có nha hoàn, trong quân doanh đều là nam nhân. Người đã lớn đến chừng này rồi, sao mà một chút tâm tư phương diện này cũng không có thế chứ. “Nhưng ngươi luôn đi Tây Bắc, không thể cưới một thê tử để cho người ta thủ thân cho ngươi, vậy nên cứ để chậm rãi rồi tính sau.”
Thấy Cố Kiến Sơn thần sắc như thường, Trịnh thị thử thăm dò nói: “Nếu ngươi thích ai thì có thể nói cho mẫu thân biết, mẫu thân thay ngươi nói một tiếng.”
Cố Kiến Sơn không gật đầu cũng không lắc đầu: “Việc này không vội.”
Trịnh thị cười nói: “Sao không vội cho được... Thôi, cũng không thúc giục ngươi nữa, cứ để ngươi tự xem đó mà làm. Vẫn còn ba ngày nữa, thiếu cái gì thì nhanh chóng đặt mua thêm. Tây Bắc không thể so sánh với Thịnh Kinh được, ngươi có thiếu bạc không?”
Cố Kiến Sơn lắc đầu.
Trịnh thị: “Cũng đúng, Tứ tẩu ngươi dẫn ngươi đi theo làm ăn, hẳn là ngươi không thiếu bạc dùng.”
Lại nói thêm mấy câu, Cố Kiến Sơn mới rời đi.
Nam Hương mở hé một khe nhỏ trên rèm cửa, xoay chậu than đặt ở cửa: “Phu nhân khỏe mạnh, Ngũ công tử cũng không cần phải lo lắng gì hết.”
Trịnh thị nói: “Hắn trưởng thành rồi.”
Trưởng thành rồi, cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Trước kia hỏi hắn chuyện nghị thân, hắn đều lấy cớ bận rộn không về được để từ chối, hiện tại ngược lại, đến lấy cớ cũng không thèm.
Việc này không vội.
Có thể nói như vậy, tất nhiên là sớm đã có tính toán rồi.
Thiếu niên mộ ngải thực sự là chuyện thường tình, Trịnh thị không biết Cố Kiến Sơn thích tiểu nương tử nhà nào, chẳng lẽ là cô nương Tây Bắc, gia thế không tốt cho nên mới không chịu nói.
Vậy hẳn là đã biết nhau từ lâu rồi.
Trong lòng Trịnh thị đương nhiên hy vọng Cố Kiến Sơn cưới một tiểu nương tử gia thế tướng mạo phẩm tính các phương diện đều phù hợp với hắn. Trong mấy hài tử, Trịnh thị thương nhất chính là Cố Kiến Sơn.
Cố Kiến Sơn từ nhỏ đến lớn đều làm cho người ta bớt lo, đương nhiên đây cũng chỉ là Trịnh thị suy đoán, không biết thật giả thế nào.
Nam Hương so với Cố Kiến Sơn còn lớn hơn mấy tuổi, cũng coi như nhìn hắn lớn lên, chỉ là sau đó hắn đi Tây Bắc nên ít gặp nhau: “Không phải sao, công tử trưởng thành rồi, phu nhân cũng ít phải lo lắng hơn.”
Trịnh thị có lo lắng thì cũng không thể lo lắng cả đời được, vậy nên chỉ mong Cố Kiến Sơn có thể sống tốt.
Nam Hương đi theo Trịnh thị mười mấy năm, cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Trịnh thị vừa rồi. Ngũ công tử lớn đến chừng này rồi, tại sao một chút tâm sự cũng không có.
Nhưng Ngũ công tử luôn luôn có chủ kiến, làm việc cũng có chừng mực, sẽ không làm cho Trịnh thị khó xử.
“Phu nhân không cần quá mức lo lắng, hay là để nô tỳ phái người đi theo nhìn xem, đỡ cho công tử làm ra chuyện gì khác thường...”
Trịnh thị không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Không cần, người lớn như vậy rồi còn có thể xảy ra chuyện gì được chứ.”
Cố Kiến Sơn cũng không còn là tiểu hài tử nữa, cũng không cần người đi theo nhìn chằm chằm.
Nam Hương không nói gì nữa, bưng trà cùng điểm tâm cho Trịnh thị. Ăn đồ ăn ngon, trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Cố Kiến Sơn từ chính viện đi ra liền trở về Yến Hồi Đường.
Trong viện chỉ có hai bà tử trông cửa, vừa đến mùa thu càng lộ ra vẻ vắng vẻ, ngay cả một chút khói lửa cũng không có.
Chỉ có một nam tử là Xuân Đài, cũng ngại chờ đến rét cóng chân.
Cố Kiến Sơn không vội vã đi gặp Khương Đường mà dặn dò Xuân Đài mấy câu: “Ngươi ở lại Thịnh Kinh, chiếu cố việc làm ăn ở Thịnh Kinh.”
Nói là chiếu cố việc làm ăn, kỳ thật là nghe Khương Đường sai bảo.
Tuy nhiên quả thật là có làm ăn phải chiếu cố, Tây Bắc cần thịt, cần lương thực, càng cần rau củ quả, quân lương mà triều đình cấp cho còn lâu mới đủ.
Hiện giờ Tứ hoàng tử đã chết, chỉ sợ mấy vị hoàng tử khác sẽ yên tĩnh một thời gian rồi lại nhìn chằm chằm ngôi vị hoàng đế.
Chuyện quân doanh ai cũng muốn thò một chân vào.
Lúc này không có Tứ hoàng tử nữa, nhưng theo quan sát của Cố Kiến Sơn, ai cũng không phải là đèn cạn dầu.
Xuân Đài gật đầu nói: “Tiểu nhân biết rồi, Khương cô nương phân phó chính là công tử phân phó, nhất định phải thời thời khắc khắc ghi nhớ trong lòng, không thể chậm trễ. Nếu Khương cô nương viết thư cho công tử, tiểu nhân cần hoàn hảo đưa thư ra ngoài, lại đem thư của công tử đưa đến tận tay Khương cô nương.”
Cố Kiến Sơn: “... Mấy câu phía sau không phải ta nói.”
Xuân Đài mắt nhìn mũi mũi nhìn tai: “Là tiểu nhân tự mình thêm vào.”
Cố Kiến Sơn bất đắc dĩ nói: “Nàng muốn làm gì thì không cần ngăn cản, chỉ cần âm thầm bảo vệ an toàn cho nàng là được. Ta lưu lại cho ngươi vài người, tùy ngươi điều động.”
Thần sắc Xuân Đài dần dần nghiêm túc lên: “Tiểu nhân xin cam đơn với công tử, nhất định sẽ bảo vệ Khương cô nương thật tốt.”
Cố Kiến Sơn lại suy nghĩ một chút, thật sự nghĩ không ra cái gì khác phải dặn dò.
Khương Đường chưa bao giờ gây thêm phiền phức, vài lần gặp nạn, cho dù không có hắn thì nàng cũng có thể tự mình thoát hiểm.
Nàng rất thông minh.
Ánh mắt Cố Kiến Sơn dừng lại trên không trung một lát, chuyện đi Tây Bắc hắn không biết phải nói với Khương Đường như thế nào.
Rốt cuộc thì nàng đã chuộc thân, cuối cùng có thể muốn gặp liền gặp, nhưng hắn lại chuẩn bị đi Tây Bắc.
Lần này đi, cũng không biết có thể trở về hay không.
Cố Kiến Sơn đưa tay sờ vòng tay nhét ở trong ngực, cảm giác ấm áp, buổi chiều hắn sẽ đi gặp Khương Đường vậy.
Dù sao cũng phải nói lời tạm biệt.
Lúc này, Cố Kiến Sơn không mặc xiêm y tiểu ca bán thịt nữa mà là tìm một tiệm ăn bình dân, đặt riêng một gian phòng.
Cố Kiến Sơn cũng chưa từng ăn một bữa cơm đàng hoàng với Khương Đường bao giờ cả.
Đêm thất tịch trung thu đó cũng chỉ là ăn ở quầy ăn vặt trên đường. Còn bây giờ hắn sắp phải đi, làm thế nào cũng phải cùng nhau ăn một bữa cơm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Kiến Sơn không đặt ở tửu lâu Thắng Thiên Hạ nổi tiếng xa gần mà là một tiệm ăn bình dân mà mấy đồng liêu nói ăn ngon.
Vị trí bí ẩn, cũng là nơi quan viên nghị sự, ăn một bữa cơm là thích hợp.
Hai người một trước một sau lại đây, dẫn đường cho Khương Đường chính là một phụ nhân mấy mươi tuổi, diện mạo bình thường, cười rộ lên có vẻ thập phần hiền hòa.
Cũng biết rõ người tới đây không phải phú thì là quý, vậy nên chưa bao giờ nói nhiều, đưa Khương Đường đến chỗ liền rời đi.
Khương Đường đẩy cửa ra, thấy Cố Kiến Sơn ngồi ở bên trong. Áo choàng màu đen, bên hông là đai ngọc màu xanh biếc, tóc dùng ngọc quan buộc lên, nhìn chính là thiếu niên khí phách.
Chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui rồi.