Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 91
Cập nhật lúc: 2024-10-19 19:49:16
Lượt xem: 86
“Không phải ở…” Thái tử quay đầu lại, phát hiện cuối con đường kia, long nhan đã không thấy đâu nữa.
Thái tử: “???”
Một câu chửi thề cứng đờ kẹt trong cổ họng.
*
“Thật nguy hiểm.”
Trên đường đến Phượng Nghi cung, hoàng đế nghĩ đến phản ứng của các quan viên lúc trước, vô cùng may mắn vì mình đã chạy… Khụ, đi nhanh.
“Thái tử sẽ xử lý tốt chuyện này, trẫm đây là tin tưởng năng lực của thái tử.”
Đúng, chính là như vậy!
Ôm lấy niềm tin này, hoàng đế bước vào Phượng Nghi cung, ngửi thấy mùi m.á.u tanh trong phòng, khóe miệng lập tức mím thành một đường thẳng, mãi cho đến khi nhìn thấy Đậu hoàng hậu, mới lo lắng đi tới: “Muội muội, muội không sao chứ.”
“Muội không sao, đã cứu được rồi, lúc đầu nó còn có ý định muốn chết, bị ta khuyên can.”
“Ồ. Nàng ta không sao là được rồi, ta không hỏi nó, ta hỏi muội muội, muội không sao chứ.”
Đậu hoàng hậu thở dài một tiếng, nói: “Ta không sao.”
Hoàng đế bèn kéo nàng ta ngồi xuống, thao thao bất tuyệt nói chuyện hôm 【nay】 trên 【triều】, từ chuyện tại sao mình lại đến đây, nói đến chuyện của thái tôn.
Chờ đến khi nghe thấy thái tôn thà rằng không làm hoàng thái tôn cũng muốn cùng Tần quý nhân bên nhau trọn đời, bất kể đây là lời thật lòng hay là lời tức giận, Đậu hoàng hậu cũng nhíu mày.
Bà nói: “Kỳ thật ta đã đoán được phần nào.”
“Hửm?”
“Ngày đó ta nhất định phải giữ Tần quý nhân lại, ngoại trừ đồng tình với trải nghiệm của nàng ta, thì một nguyên nhân chính là muốn biết rốt cuộc thái tôn có gánh vác được ngôi vị thái tôn hay không, trước khi gặp Tần quý nhân, nó cũng là người văn võ song toàn, tài trí hơn người, đối nhân xử thế khéo léo, hành sự cẩn thận nhanh nhạy, chúng ta đều coi nó là minh quân đời thứ ba.”
“Ấy chà, muội muội, đây cũng không phải lỗi của chúng ta, ai mà ngờ được lại nhìn lầm chứ.”
“Ta ngược lại thấy may mắn vì xảy ra chuyện của Tần quý nhân, sớm vạch trần tâm tính của nó…” Ngữ khí của Đậu hoàng hậu vô cùng bình tĩnh: “Đứa nhỏ này quen thói thuận buồm xuôi gió, chỉ có thể làm chuyện thuận lợi, một khi có chuyện không như ý nó, nó sẽ bộc lộ khuyết điểm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-91.html.]
Hoàng đế gật đầu, nhìn chuyện của Tần quý nhân, quả thật là như vậy.
Đậu hoàng hậu lại thở dài một tiếng: “Hơn nữa phụ tử các người đều cố chấp như nhau, ta sợ Tần quý nhân c.h.ế.t rồi, nó biết được, sẽ hận người.”
Có một câu, Đậu hoàng hậu không tiện nói ra.
—— Với sự coi trọng của Ngũ lang đối với tình thân, nếu biết được đứa cháu trai được mình nuôi nấng lại hận mình vì một người phụ nữ, sẽ rất đau lòng.
Hoàng đế nhướng mày, vô cùng bất ngờ: “Lúc đó sao muội không nói với ta?”
“Ta nói với người, người càng muốn g.i.ế.c Tần quý nhân hơn.”
“Ai nói!”
“Vậy người nghe thấy Kỳ ca nhi nói muốn bỏ trốn khỏi triều đình, suy nghĩ của người là gì?”
Hoàng đế gần như không chút do dự, hùng hổ nói: “Ta ngược lại muốn xem xem, nó có gan làm vậy không! Muội muội! Ta đã nghĩ kỹ rồi, đến lúc đó trực tiếp lôi Tần cái gì gì đó ra c.h.é.m đầu, ta muốn xem xem nó có cướp pháp trường hay không!”
Đậu hoàng hậu không nói gì, chỉ yên lặng nhìn ông ta.
Hoàng đế: “...”
Hoàng đế: “… Được rồi, nếu lúc đó muội nói những điều này với ta, ta thật sự nghe không lọt tai.”
Không chỉ nghe không lọt tai, mà còn kiên quyết muốn g.i.ế.c Tần quý nhân, muốn xem xem hoàng thái tôn có thật sự vì vậy mà hận ông ta hay không.
Người này tính tình vừa xấu vừa cứng đầu còn đặc biệt thích đối nghịch với người khác, Đậu hoàng hậu và ông ta trải qua bao nhiêu sóng gió, sao có thể không hiểu chứ?
Một ngày tốt lành
“Ngũ lang.” Đậu hoàng hậu nắm lấy tay ông ta, dịu dàng nói: “Người muốn thử Kỳ ca nhi, ta không có ý kiến gì. Nhưng Tần quý nhân… Hôm nay nàng ta cũng coi như c.h.ế.t đi một lần rồi, ta muốn để nàng ta giả c.h.ế.t xuất cung.”
Hoàng đế trầm ngâm một lát: “Được.”
Qua hơn một tháng, ông ta cũng không còn tức giận như vậy nữa.
“Ta sẽ tìm một tử tù đóng giả nàng ta lên pháp trường.”
Vì nàng ta mà không tiếc bất cứ giá nào phải không? Vậy thì ngươi tốt nhất là thật sự có gan cướp pháp trường.
*