Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 46
Cập nhật lúc: 2024-10-12 23:46:01
Lượt xem: 122
Hứa Yên Miểu: “Vậy… Vậy thì bê vào trong nhà trước đã.”
Từng rương từng rương được khiêng vào trong.
“Công chúa thật sự là rộng lượng mà.”
Hứa Yên Miểu vui vẻ nói: “May mà hôm đó hoàng đế thuận miệng gọi ta!”
Sau đó nhìn thấy trong nhà rất nhanh đã không còn chỗ để chen chân.
Hứa Yên Miểu gãi gãi đầu: “Xem ra mấy ngày nay phải đổi nhà rồi.”
Cúi đầu nhìn: “Sao trên ổ khóa lại treo một bức thư vậy?”
…
Bên ngoài cửa sổ, mây đen kéo đến, màn đêm buông xuống, Hứa Yên Miểu mò mẫm thắp nến, sau đó mở phong thư ra.
“Cữu cữu của thái tôn sắp hồi kinh? Cữu cữu của hắn ta là người có quyền cao chức trọng, hai người bọn họ tình cảm rất tốt?”
Ánh nến chiếu vào khuôn mặt ngây thơ của Hứa Yên Miểu.
“Nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì đến ta? Ta cũng đâu có đắc tội với thái tôn.”
Hắn ta suy nghĩ một chút.
“Ta biết rồi!” Hứa Yên Miểu vỗ tay: “Sau khi cữu cữu của thái tôn trở về triều đình, chắc chắn sẽ ra tay vì chuyện thái tôn bị giam vào đại lao, đến lúc đó triều đình chắc chắn sẽ hỗn loạn, công chúa đang nhắc nhở ta, đến lúc đó nhất định phải rụt cổ lại, không được nhúng tay vào cuộc chiến của những người đó!”
Công chúa thật sự là người tốt!
Bên kia.
Phủ Tương Dương công chúa.
Theo từng tiếng hô của công chúa –
“Bê cái tủ gỗ hoàng hoa lê này đi!”
Một ngày tốt lành
“Bê cái bình phong lớn khảm đá cẩm thạch hoàng hoa lê này đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-46.html.]
“Đem hết đống chăn gối, ruột gối này đi đốt hết cho ta, ai biết được hắn ta có bị lây bệnh giống như nghĩa phụ của hắn ta hay không!”
“Bộ ấm trà men xanh này phò mã chưa từng động vào phải không? Được, giữ lại.”
Vạn Thọ công chúa bước vào, liền nhìn thấy đám hạ nhân ở đây bị Tương Dương công chúa sai khiến xoay như chong chóng, từng món đồ hoặc là bị bê đi, hoặc là bị tiêu hủy.
Mà Tương Dương công chúa đang ngồi trên xích đu, đung đưa qua lại, bên dưới ghế đá, vậy mà lại vứt một đôi giày thêu tinh xảo.
“Thắng Tiên, muội đây là…”
Tương Dương công chúa quay đầu lại: “Ngũ tỷ?”
Nàng cũng không xuống, một tay nắm lấy dây thừng, cười hỏi: “Sao Ngũ tỷ lại đến đây?”
Vạn Thọ công chúa bèn nói rõ ý định đến đây của mình.
– Thì ra nàng muốn nhờ vị công chúa được sủng ái nhất này ra tay cứu giúp đám nô bộc bị liên lụy bởi phò mã trước kia.
“Bọn họ chưa từng bắt nạt ta, khế ước bán thân lại nằm trong tay Lưu Dật, ngày thường bọn họ sợ bị đánh chết, hoặc là bị bán đi, nên nào dám làm sai nửa bước, càng không thể nào đối xử tốt với ta.”
Vạn Thọ công chúa như thể đang suy tư điều gì đó, giọng nói rất chậm: “Là do bản thân ta lúc đó không có chỗ dựa, sao có thể trách bọn họ không giúp đỡ ta chứ?”
“Phụ hoàng nổi giận, giam bọn họ vào đại lao, đợi xử trảm sau mùa thu. Ban đầu ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, hai ngày nay khi đến hộ bộ, nghe thấy các vị quan lại nói chuyện phiếm về việc gia đình khó khăn, và sự nhún nhường để mưu sinh, ta liền nghĩ, bọn họ dù sao cũng là quan lại, mà còn vất vả như vậy, huống chi là những nô bộc kia, sống c.h.ế.t đều nằm trong tay người khác.”
Thế nhưng, so với người phụ hoàng độc đoán và lãnh đạm với mình, người mẫu hậu ôn hòa, rộng lượng nhưng lại ít khi gặp mặt, người đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng, lại là muội muội nhỏ ngày trước khi nàng chưa xuất giá, lúc nào cũng vui vẻ chạy theo sau nàng, miệng luôn gọi “tỷ tỷ”.
Muội muội nghiêng đầu nhìn nàng trên xích đu.
Tương Dương công chúa vẫn luôn hiểu rõ tính cách của Ngũ tỷ mình. Nàng lương thiện thì lương thiện thật, nhưng chỉ giới hạn trong phạm vi “người”, còn nô bộc ư, đương nhiên là không được tính vào.
Nàng mới đi làm được mấy ngày? Mà trong mắt đã có thể nhìn thấy nỗi khổ của đám nô bộc rồi.
Chỉ là làm quan thôi mà… Vậy mà lại có thể khiến cho con người ta thay đổi lớn như vậy sao?
Tương Dương công chúa đột nhiên sinh ra hứng thú mãnh liệt đối với việc làm quan.
Vì vậy, sau khi dễ dàng xin phụ hoàng thả đám nô bộc kia ra, nàng liền thản nhiên nói: “Phụ hoàng! Con cũng muốn làm quan!”
Hoàng đế ngạc nhiên nhìn nàng: “Con là con gái con đứa, làm quan gì chứ, đó là chuyện con có thể làm sao?”
“Ngũ tỷ cũng làm quan đấy thôi. Tỷ ấy có thể tính toán sổ sách, con tính toán cũng không tệ.”
“Không tệ thì không tệ, nhưng Ngũ tỷ con là bị trưng dụng tạm thời. Hơn nữa nàng ấy suýt chút nữa thì bị phò mã đánh chết, cần tìm chút việc gì đó để làm, chẳng lẽ con cũng muốn giống như nàng ấy sao?”