Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 17: Yeah! Nhân Vật Chính Đã Trả Lời Được Rồi!(2)
Cập nhật lúc: 2024-10-08 22:11:05
Lượt xem: 147
Hóa ra là ngươi đang nói bừa à.
Nhìn thấy Hứa Yên Miểu tự tin như vậy, phò mã ngược lại bắt đầu tự nghi ngờ bản thân.
Chẳng lẽ… thật sự là như vậy, là do ta kiến thức hạn hẹp sao?
Hứa Yên Miểu vẫn giữ nguyên vẻ mặt, còn khẽ gật đầu.
Đúng vậy, chính là do ngươi kiến thức hạn hẹp đấy!
Hứa Yên Miểu cũng không sợ bị vạch trần. Bởi vì——
【 Không thể nào, không thể nào, không lẽ lại có vị đại thần nào không nể mặt Hoàng thượng, nhảy ra nói ta nói sai chứ? 】
Hộ bộ Thượng thư: “…”
Vừa rồi ông ta đã đứng dậy, chắp tay hành lễ, động tác rất lớn, đã không thể nào giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra được nữa rồi.
Nhưng mà. Đừng hoảng.
Hộ bộ Thượng thư không hề do dự, cao giọng nói: “Hoàng thượng! Thần cho rằng phò mã ngay cả thời vụ gieo trồng cũng không nắm rõ, vậy mà còn dám buông lời ngạo mạn với công chúa, nói rằng công chúa đã làm lỡ dở tiền đồ của hắn ta, thật sự là… vô liêm sỉ đến cực điểm! Lại còn vu oan cho công chúa, thần cho rằng, nên nghiêm trị phò mã!”
Phò mã nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm Hộ bộ Thượng thư, răng nghiến ken két, trong lòng vừa tức giận vừa uất ức.
Ta đắc tội gì với ngươi chứ! Ngươi gấp gáp muốn đạp thêm một cú như vậy sao!
*
Nhận được cái gật đầu của lão Hoàng đế, đám thị vệ lập tức xông lên, ấn phò mã quỳ xuống đất. Lão Hoàng đế cố gắng kìm nén sự bất mãn trong mắt, quay đầu nhìn Vạn Thọ công chúa: “Con thấy thế nào?”
Đây là cơ hội cuối cùng rồi.
Lão Hoàng đế thầm nghĩ, nếu như đứa con gái này vẫn cố chấp như vậy, nhất quyết muốn cầu xin cho Lưu Dực, vậy thì nhốt cả hai người bọn họ lại với nhau, coi như là thành toàn cho đôi uyên ương này.
Vạn Thọ công chúa im lặng một lúc, khẽ nhắm mắt lại, nói: “Phò mã ức h.i.ế.p nhi thần, xin phụ hoàng làm chủ cho con.”
Lão Hoàng đế cười lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-17-yeah-nhan-vat-chinh-da-tra-loi-duoc-roi2.html.]
Lưu Dực mặt mày tái nhợt, kinh hãi tột độ, suýt chút nữa thì buột miệng nói: “Công chúa, chẳng phải nàng… Chẳng phải nàng vẫn luôn yêu ta sao?”
Vạn Thọ công chúa cười nhạt, đột nhiên cảm thấy nực cười.
Hóa ra hắn ta biết nàng yêu hắn. Quả nhiên, đúng như lời vị Hứa lang quân kia nói, hắn ta chính là biết rõ nàng si mê hắn, nên mới không kiêng nể gì mà làm càn.
Tài năng không được trọng dụng là giả, phẩm hạnh cao quý là giả, chịu nhục nhẫn nhịn càng là giả! Tất cả đều là giả! Vậy thì những năm qua, rốt cuộc nàng đang áy náy, nhẫn nhịn vì cái gì chứ!
“Phụ hoàng, nhi thần mệt rồi, muốn hồi cung nghỉ ngơi vài ngày.”
Nhận được sự cho phép của lão Hoàng đế, Vạn Thọ công chúa xoay người rời đi, vạt áo lay động, một miếng ngọc bội rơi xuống từ thắt lưng, nàng không hề hay biết, nhưng phò mã lại nhìn thấy.
Một ngày tốt lành
Sau đó, Vạn Thọ công chúa mơ hồ nghe thấy phò mã nhặt được thứ gì đó, gào thét những câu như “là nàng”, “đêm Nguyên Tiêu”, “tiểu nữ đồng”, “mười năm trước”, “nhận nhầm”… Nhưng nàng càng đi càng xa, dần dần cũng không còn nghe thấy gì nữa.
*
Sáng sớm hôm sau, trên triều, Hứa Yên Miểu và Vạn Thọ công chúa bốn mắt nhìn nhau.
Vạn Thọ công chúa mặc quan phục, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng, bất an.
Hứa Yên Miểu kinh ngạc nói: “Vạn Thọ công chúa?”
Sao nàng ta lại ở đây?
Vạn Thọ công chúa cúi đầu, lấy tay áo che nửa khuôn mặt, bất đắc dĩ nói: “Phụ hoàng nói, quân vô hí ngôn, hôm qua người đã phong cho ta làm Tư vụ Hộ bộ, ít nhất cũng phải đến nha môn mấy ngày, cho nên, sáng sớm tinh mơ người đã sai người gọi ta dậy.”
Sáng sớm tinh mơ, chính là khoảng thời gian từ ba giờ sáng đến năm giờ sáng.
Hứa Yên Miểu nhìn nàng với ánh mắt đồng cảm.
Chúc mừng, hoan nghênh gia nhập đại quân “xã súc”!
Lại thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, liền hỏi: “Công chúa tối qua ngủ không ngon sao?”
Vạn Thọ công chúa day day đôi mắt hơi sưng, gật đầu: “Cả đêm không ngủ.”
Nói đến chuyện này, trong lòng nàng tràn đầy oán niệm.
Cho dù nàng có thất vọng về phò mã đến đâu, thì đó cũng là một cuộc tình tan vỡ, đáng lẽ nàng đang ở trong cung điện của mình, u uất, bi thương, đau lòng, ngắm trăng sầu muộn, ngửa mặt lên trời rơi lệ, mãi không thể nào chợp mắt được, thì đột nhiên, một đám cung nữ xông vào, nói: “Công chúa! Bệ hạ muốn người đến tham gia buổi chầu sớm!” Khiến nàng suýt chút nữa thì hồn vía lên mây.