Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 135
Cập nhật lúc: 2024-11-25 22:10:59
Lượt xem: 6
Lão Hoàng đế cũng không giữ được bình tĩnh, khẽ “hít hà” một hơi.
Lúc ông ta học cưỡi ngựa, tuy có thầy dạy, nhưng học rất khó khăn, cả ngày m.ô.n.g suýt nát mới miễn cưỡng học được cách thỉnh thoảng nâng eo nhấc mông.
Cái tháng đầu tiên học cưỡi ngựa đó, đi vệ sinh đúng là như tra tấn!
Cho nên ông ta thật sự không hiểu, cưỡi ngựa đã vậy rồi, tại sao trên đời này còn có thứ đáng sợ như đoạn tụ! Họ không đau sao?!
Bên kia, các võ tướng đã xì xào bàn tán.
"Năm đó chúng ta đánh giặc Tương Dương, nhưng bọn chúng lại không có phiền não này. Kỵ binh của chúng đều xuất thân từ nhà giàu sang, đám công tử con nhà quyền quý đó đã luyện tập từ nhỏ, trẻ con cơ bản đều có thể nâng eo trên lưng ngựa cả ngày, lúc mới tập cũng không sợ va vào… khụ khụ, đến khi nắm được kỹ năng nhấp nhô, càng không va vào."
"!!! Mẹ kiếp! Khó trách! Ta cứ nói sao năm đó kỵ binh trong quân ta khi đánh giặc Tương Dương là đánh hăng nhất!"
Cùng là kỵ binh, các ngươi luyện từ nhỏ, rất thoải mái, không cần lo lắng… khụ khụ, đau, chúng ta lại phải chịu tội, ai mà không phát điên chứ.
"Không chỉ là luyện từ nhỏ! Bọn chúng còn lót thịt dưới yên ngựa để tránh yên ngựa làm xước lưng ngựa! Lót thịt đó!!! Chúng ta chỉ lót da, bọn chúng lót thịt! Sau một trận phi nước đại, còn có thể lấy thịt chín ra ăn…"
Chết tiệt!
Không nói nữa! Càng nói càng tức!
Các võ tướng nghiến răng ken két, chỉ hận không thể lôi kẻ thù năm xưa ra băm thành trăm mảnh.
"Chuyện này đều đã qua rồi, ta chỉ muốn biết… thứ này còn chữa được không?"
Vừa dứt lời, các võ tướng đều im bặt.
Bọn họ cũng muốn biết! Nhưng… ai dám đi hỏi tiểu Bạch Trạch chứ! Hơn nữa, tiểu Bạch Trạch cũng chưa chắc đã biết chuyện này!
…
Hứa Yên Miểu quay sang nhìn Binh bộ Tư Vụ, giật mình: "Sao khóe mắt ngươi đỏ hoe vậy?"
Binh bộ Tư Vụ là người dễ rơi nước mắt, vừa sốt ruột là vành mắt đỏ lên, nếu tâm trạng d.a.o động mạnh hơn, thật sự sẽ không nhịn được mà khóc.
Hiện tại hắn vừa khóc rất đau lòng, vừa nức nở: "Hứa lang! Ta… ta nghe các võ tướng nói, lúc mới học cưỡi ngựa dễ va chạm vào chỗ đó, có phải vì vậy mà họ ít con… Ta… ta cũng là thi đỗ cử nhân mới có tiền học cưỡi ngựa b.ắ.n cung, ngươi nói vấn đề con cái của ta sau này…"
Vậy, có chữa được không?
Binh bộ Tư Vụ ngóng trông nhìn tiểu Bạch Trạch.
Một ngày tốt lành
Hứa Yên Miểu vỗ vai hắn: "Chia buồn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-135.html.]
[Chuyện này… cũng không biết tìm đại phu xem có chữa được không, học cưỡi ngựa dẫn đến khả năng sinh sản kém, ta cũng bó tay… Hay là hỏi hệ thống?]
[Thôi được rồi, đã hỏi rồi, không được.]
[Cũng đúng, hệ thống bát quái cũng không phải hệ thống thần y, chuyện này trên trời giống như hỏi Lôi thần có thể gọi mưa được không, tất nhiên cũng không được.]
Chưa kịp thấy Binh bộ Tư Vụ lảo đảo, Hứa Yên Miểu đã nghe thấy xa xa hình như có người gọi ai đó ngất xỉu rồi.
Hình như còn không chỉ một người.
Hứa Yên Miểu hoang mang: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Binh bộ Tư Vụ nhìn dáng vẻ ngây thơ của Hứa lang, thở dài thườn thượt.
Hắn luôn cảm thấy, ngày nào tim mình cũng đập nhanh như vậy, nếu ban đầu không bị dọa c.h.ế.t ngay tại chỗ thì có lẽ sau này trên triều đình mọi người sẽ sống rất thọ…bởi vì tim luyện mãi thành ra rất vững.
…
Buổi tối có thể tự do hoạt động.
À, trừ vị Huyện lệnh huyện Yển Sư.
[Kỳ lạ thật? Sao Lão Hoàng đế lại đột nhiên gọi người ta đến? Cảm giác còn rất tức giận, xảy ra chuyện gì sao?]
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Hứa Yên Miểu chưa đầy mười giây đã biến mất, thay vào đó là…
[Bia đá chữ "Sinh" của Lão Hoàng đế được làm Tống Tử Quan Âm… mình muốn xem!]
Hứa Yên Miểu chẳng buồn ăn cơm, mua đại hai cái bánh trên đường rồi chạy thẳng đến điểm tham quan nổi tiếng của huyện.
Sau đó, giữa đường gặp Lão Hoàng đế.
[Á… cái này…]
Hứa Yên Miểu liếc nhìn sắc mặt khó coi của Lão Hoàng đế, giả vờ như chưa làm gì, định lờ đi: "Sao đại nhân lại ở đây?"
"Hứa. Yên. Miểu." Lão Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một: "Ngươi lại ở đây làm gì?"
Hứa Yên Miểu vẻ mặt ngoan ngoãn: "Ta chỉ đi dạo thôi…"
Lão Hoàng đế cười lạnh một tiếng: "Ở đây chỉ có một con đường, chính là đường đến bia đá chữ 'Sinh'...ngươi nhất định đã hỏi thăm trước rồi, nếu không sao có thể xuống thuyền đã chạy đến đây ngay."
Hứa Yên Miểu tưởng "hỏi thăm trước" này là chỉ việc hắn đã lên kế hoạch du lịch trước.
Lại nghe thấy giọng nói đầy oán trách của Lão Hoàng đế: "Công việc hôm nay xử lý xong chưa mà đã ra ngoài chơi, sao không biết nhìn sắc mặt người khác vậy, ngươi nhìn mấy vị Thượng thư, Thị lang trên đầu ngươi xem, bọn họ có ai cả ngày nhàn nhã như ngươi không? Còn quan tâm cái gì mà Tống Tử Quan Âm, đây là chuyện một kẻ chưa lập gia đình, neo đơn như ngươi nên quan tâm sao?"