Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 134
Cập nhật lúc: 2024-11-25 22:10:36
Lượt xem: 10
Thời gian dường như dừng lại trong khoảnh khắc này.
Lão Hoàng đế nổi giận: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Trẫm ngủ với ai cũng đều mang về hậu trạch, nhất định là tên tiểu tử thối kia lại vu khống trẫm!”
Tạ Lạc Thủy: “…”
Nhưng vừa rồi ngài còn nói Bạch Trạch biết vạn vật cơ mà?
[À không đúng, hình như không thể gọi là châu báu bị bỏ quên, đây cũng không phải con của Lão Hoàng đế…]
Lão Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Quả nhiên trẫm đã biết…”
[Ừm! Hiểu rồi! Nên gọi là Lão Hoàng đế khiến người ta thụ thai! Cái này gọi là…]
[Tống Tử Quan Âm!]
(* Tống tử nghĩa là cầu con)
Không ít quan viên mắt sáng rực.
Một ngày tốt lành
Bệ hạ! Ngài còn có bản lĩnh này nữa sao!
Trung quân Đô đốc Thiêm sự mặt dày tiến lên: “Bệ hạ! Thần tuy có mười tám nghĩa tử, nhưng đến nay đã năm mươi bảy tuổi rồi, con đẻ chỉ có bốn đứa, nếu Bệ hạ thương xót thần, chi bằng ban cho thần vài đứa con? Thần cũng không tham lam, tám mỹ thiếp của thần, mỗi người mang thai một cặp sinh đôi là được.”
Mặt Lão Hoàng đế giật giật như bị chuột rút, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Tống Tử Quan Âm cái gì, không có chuyện đó!”
[Viên huyện lệnh huyện Yển Sư này cũng là nhân tài, hai năm trước trong tấu chương than thở với Lão Hoàng đế, nói mình không có con, hôm đó Lão Hoàng đế rảnh rỗi, liền phê một chữ “Sinh”.]
[Khi tấu chương được gửi trả lại, huyện lệnh huyện Yển Sư vừa hay phát hiện phu nhân mình mang thai, hắn liền cho người khắc chữ “Sinh” đó lên bia đá, ha ha ha ha, tuyên truyền cho mọi người về câu chuyện Lão Hoàng đế là Tống Tử Quan Âm.]
[Hắn còn khoe khoang với bên ngoài, phu nhân hắn sờ vào chữ “Sinh” này mới mang thai, nói hôm đó ráng chiều đỏ rực, cầu vồng mọc lên từ trong giếng, phu nhân một tay sờ chữ “Sinh”, một tay chạm vào cầu vồng, nói như vậy là có thể cầu tự.]
[Đừng có nổ to như vậy chứ ha ha ha ha!]
Lão Hoàng đế: “…”
Không cười nổi.jpg.
Trung quân Đô đốc Thiêm sự xấu hổ: “Bệ hạ, thật sự…”
Lão Hoàng đế: “Giả đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-134.html.]
Toàn bộ văn võ bá quan…đặc biệt là võ tướng, vô cùng thất vọng.
…
Hứa Yên Miểu nghe thấy tiếng ồn ào, hoàn hồn, vẻ mặt hoang mang: “Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?”
Binh bộ Tư Vụ: “Ta đi hỏi thăm một chút.” Một lúc sau quay lại: “Là các võ tướng trong triều, hình như bọn họ đang bàn luận về việc tại sao mình ít con.”
Hứa Yên Miểu “Ồ” một tiếng: “Vậy thì không liên quan đến chúng ta.”
Ngay sau đó, các quan viên kinh thành có mặt đều nghe thấy tiếng lòng của tiểu Bạch Trạch như đang ngáp dài——
[Ít con chẳng phải rất bình thường sao, lúc đánh thiên hạ ngày ngày cưỡi ngựa, mài cả đũng quần lẫn… khụ khụ, có thể không ảnh hưởng đến chức năng sao?]
Bá quan: “!!!”
Đại tướng quân cười toe toét: “May mà ta vốn đã tuyệt hậu.”
Xuống thuyền nghỉ ngơi, khi đến quán trọ, bá quan đều cưỡi ngựa, chỉ có Hoàng đế ngồi xe.
Nhưng vừa dứt lời tiếng lòng của Hứa Yên Miểu, bất kể văn quan hay võ quan, đều đột nhiên nhanh chóng xuống ngựa, còn đồng loạt cúi đầu nhìn xuống đũng quần.
Nhìn từ bên ngoài, cảnh tượng này vô cùng kỳ quái, những người này không chỉ hành động giống nhau, mà ngay cả biểu cảm trên mặt cũng đặc biệt giống nhau——đều là sự pha trộn giữa chấn động, kinh hãi và hoang mang, ngay cả độ mở to của mắt cũng giống hệt nhau.
Văn quan thì còn đỡ, tuy họ có yêu cầu về Lục nghệ của người quân tử, nhưng khi đánh thiên hạ, không giống võ quan, gần như cả ngày đều ngồi trên lưng ngựa, đôi khi còn phải phi nước đại.
Nhưng võ quan thì…nhất thời nhớ lại lúc mới học cưỡi ngựa b.ắ.n cung, chỗ nào đó đau rát.
Tuy rằng để cho thoải mái, khi phi ngựa không phải m.ô.n.g dán chặt vào yên ngựa, mà phải dùng sức ở eo, nâng m.ô.n.g lên, theo nhịp điệu lên xuống của lưng ngựa mà nhấp nhô, bắp chân cũng phải dùng sức, để có thể kẹp chặt bụng ngựa, sau đó dẫm lên bàn đạp để đứng lên.
Nhưng, tất cả đều có một quá trình từ chưa quen đến thành thạo, khi chưa thành thạo…
[Lúc tập cưỡi ngựa thật vất vả… Võ tướng thật không phải nghề người làm, ban đầu không biết nâng eo nhấc mông, m.ô.n.g dán vào yên ngựa rất lâu, ngựa nhảy một cái, người nảy một cái, nảy lên rồi lại rơi tự do xuống yên ngựa…Đau! Quá đau!]
[Hơn nữa Lão Hoàng đế lúc đầu chỉ là một đội quân ô hợp, khi đó lại là thời loạn lạc, làm gì có cơ hội luyện ngựa một cách bài bản, có kế hoạch, đều là võ tướng tự mình mày mò… "Hít hà" m.ô.n.g và… khụ khụ, va đập không phải một nghìn lần thì cũng tám trăm lần rồi!]
Cuối cùng võ tướng cũng không chịu nổi nữa, trực tiếp che mặt, nhăn nhó.
Đau! Thật sự quá đau!
Khó trách, bọn họ cứ nói, bọn họ có ấn tượng hình như trên lưng ngựa không mài vào…
Khụ khụ, sao lại không được…nếu không phải Hứa Yên Miểu nhắc đến, bọn họ đều cố tình quên đi cảm giác đau đớn suýt chút nữa… khụ khụ, lúc mới bắt đầu học.