Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-11-25 22:10:12
Lượt xem: 6
Lão Hoàng đế liếc hắn một cái.
Trẫm thấy là ngươi không thể thiếu y đúng.
“Hừm. Trẫm biết rồi, lui xuống đi.”
Ngay cả trẫm cũng không được mang theo mỹ nữ, ngươi còn muốn mang theo tiểu mỹ nam?
Sáu bộ đều thi triển tài năng, cuối cùng do Hoàng đế quyết định——
“Thừa tướng ở lại.”
Dù sao Thái tử cũng đã bỏ chạy.
“Công bộ Thượng thư ở lại.”
Một ngày tốt lành
Dù sao Lưu Thanh phường rất quan trọng! Vừa hay nhân lúc tiểu Bạch Trạch rời kinh thì hoàn thành nó. Còn việc sửa đường, xem đập nước, mang theo thêm vài thợ cũng làm được.
“Lễ bộ Thượng thư ở lại, nếu xử lý xong việc lễ nghi trong kinh vào dịp năm mới, có thể nhanh chóng đuổi theo.”
Dù sao dịp Tết là lúc có nhiều việc liên quan đến lễ nghi nhất.
“Còn lại, Lại bộ, Hộ bộ, Hình bộ, Binh bộ, Thượng thư đều đi theo.”
…
Ngày Nguyên đán, khắp kinh sư vang lên tiếng pháo nổ rền vang, người dân kinh thành nhìn nhau, đều theo tiếng pháo, vui vẻ nói: “Nguyên đán vui vẻ!”
Trên đại triều, những vị Thượng thư được gọi tên có thể đi theo, không chút nể nang đồng nghiệp, từng người cười đến mức cơ mặt cứng đờ, chỉ kém cầm pháo trên tay châm lửa.
Đậu Thừa tướng lộ ra vẻ mặt đau răng.
Nếu không phải tên cháu ngoại Thái tử kia bán đứng cữu cữu mình nhanh như vậy, thì ông ta đã có thể đề nghị để Thái tử giám quốc rồi.
Công bộ Thượng thư cười lạnh, ghi hận Binh bộ Thượng thư trong lòng.
Đợi đến lúc nào Binh bộ cần Công bộ giúp đỡ thì ngươi cứ đợi đấy!
Lễ bộ Thượng thư trên mặt lại hiện lên nụ cười bí ẩn nhàn nhạt.
Bệ hạ đã nói, chỉ cần xử lý xong công vụ ông ta có thể rời đi.
Tiếp theo! Toàn bộ Lễ bộ đều tăng ca tăng ca tăng ca! Mùng hai Tết đã phải quay lại làm việc!
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-133.html.]
Thiên tử xuất hành, lẽ ra phải nghìn xe vạn ngựa, nghi trượng hùng vĩ, vô số binh lính mặc giáp cầm khiên canh gác bên ngoài, bảo vệ an toàn cho Thiên tử.
Nhưng Lão Hoàng đế lại cho rằng: “Giả làm đoàn thương nhân! Nếu không tám trăm dặm ngoài kia cũng biết là Hoàng đế đến, cuộc tập kích bất ngờ này của trẫm còn có ý nghĩa gì!”
Hoàng đế đã muốn làm vậy thì biết làm sao?
Đại tướng quân phụ trách cảnh vệ suy nghĩ một lúc mới tạo ra được một đội ngũ có mô có dạng…nhìn thì giống đoàn thương nhân, nhưng thực tế, năm bước một lính canh, mười bước một trạm gác, trong đoàn xe nhìn thì chất đầy vàng bạc lương thực, nhưng dưới lớp gạo là vô số cung nỏ s.ú.n.g hỏa mai, một khi gặp chuyện, “thương nhân” có thể lập tức rút vũ khí ra g.i.ế.c địch.
Đoàn xe chậm rãi di chuyển, đến bờ sông Lạc Thủy lại lên thuyền, trong vòng một ngày, đến huyện Yển Sư cách đó trăm dặm. Xuống thuyền nghỉ ngơi.
Lão Hoàng đế ngồi trên thùng xe, gọi Tạ Lạc Thủy đến trước mặt, hỏi nàng: “Hai tháng trước Tết, nghe nói ngươi ăn ngủ trên thuyền, còn thỉnh thoảng lái thuyền trên sông?”
Tạ Lạc Thủy dập đầu xuống đất, chỉ nói: “Bệ hạ! Lời Bệ hạ đã nói nếu thần tìm được giống lương thực ngoài biển sẽ được phong Hầu, lời ấy giờ còn tác dụng không?”
Lão Hoàng đế gật đầu. Lại nhớ ra mình gật đầu thì Tạ Lạc Thủy không nhìn thấy, bèn nói: “Thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh.”
Tạ Lạc Thủy ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vẻ nóng bỏng: “Bệ hạ! Thần đã chuẩn bị sẵn sàng!”
Thuyền lớn do triều đình chuẩn bị, người điều khiển cũng là người am hiểu hàng hải do triều đình tìm đến, Tạ Lạc Thủy không cần biết gì khác, nàng chỉ cần vận dụng thể chất đặc biệt của mình, sống sót trong quá trình hàng hải, sống sót ở đại lục xa lạ, tìm được khoai tây, ngô, khoai lang mang về Trung Nguyên là được.
…Quan trọng nhất là sống sót, kiến thức hàng hải đều có thể học.
Lão Hoàng đế mỉm cười, sai người lấy ấn quan đã làm sẵn đưa cho Tạ Lạc Thủy: “Lần này, xuôi theo dòng sông lớn về phía đông, qua Khai Phong, qua Từ Châu, lên Tế Nam, đến biển Bột Hải, ở đó có ba trăm chiếc bảo thuyền, chỉ đợi khanh đến.”
Tạ Lạc Thủy lại dập đầu, tay nắm chặt ấn quan, run không ngừng: “Thần——tạ chủ long ân!”
Sau đó, nàng nghe thấy một giọng nói.
[Oa! Đây là huyện Yển Sư à!]
Vẻ mặt Tạ Lạc Thủy cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng đồng tử đã rung động.
Đây là…
Lão Hoàng đế hùng hồn đáp: “Đây là giọng nói của Bạch Trạch! Bạch Trạch là thần thú hộ quốc của Đại Hạ ta!”
Lão Hoàng đế lại nói: “Hơn nữa, cũng là Bạch Trạch nói cho trẫm biết thân thể của ngươi cường tráng như thế nào, nói cho trẫm biết ngoài biển có giống lương thực, trẫm mới hứa phong hầu cho ngươi.”
…Bạch Trạch?
Hai chữ này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Tạ Lạc Thủy, như một trận tuyết rơi lất phất, khiến nàng chấn động tâm thần.
Đại Hạ có Bạch Trạch? Là Bạch Trạch đã cứu nàng?
Ánh mắt nàng hướng về Lão Hoàng đế, Lão Hoàng đế mỉm cười thản nhiên: “Thần thú Bạch Trạch, thông linh tính, có thể biết mọi việc.”
[Ta nhớ ra rồi! Hình như ở đây có châu báu bị bỏ quên của Lão Hoàng đế thì phải?]