Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÃN SƠ - 8

Cập nhật lúc: 2025-06-06 01:35:29
Lượt xem: 3,659

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nay đến tuổi bàn hôn sự, chẳng nhà nào dám cầu thân với thứ nữ. Thế là Vân đại nhân và kế thất lại dòm ngó tới mối hôn sự của cháu gái thần, nhốt nó vào từ đường gió lùa bốn bề, không cơm không nước, định ép cho nó c.h.ế.t dần!”

 

“Ngoài miệng lại bịa chuyện bệnh nặng không thể thành thân, toan đem hôn sự với phủ Quốc Công chuyển sang cho thứ nữ kia!”

 

“Nếu không nhờ phu nhân Lệnh Quốc Công dẫn tam lang đi thăm, phát hiện sự lạ, thì e là... hôm nay thần đã phải đứng đây đọc bản tấu vạch tội Vân Tử Lâm – làm quan mà không biết làm cha, không xứng làm người!”

 

“Cúi xin bệ hạ phân xử công bằng!”

 

Người của Ngũ Thành Binh Mã Ty và phủ Doãn Kinh thành cũng lần lượt bước ra làm chứng, lời lẽ rành rọt, không thể chối cãi.

 

Ngay trên triều, hoàng thượng lập tức hạ chỉ, buộc Vân Tử Lâm về nhà đóng cửa hối lỗi, nghĩ thông suốt rồi mới được ra ngoài.

Nhưng ai ai trong triều cũng hiểu — kinh thành này không thiếu nhất chính là quan lại, đến lúc Vân Tử Lâm chịu xong phạt, có còn ghế trống cho ông ta hay không… thật khó nói.

 

Còn về ta — nhờ cữu cữu vì tình huynh muội mà khẩn cầu, Hoàng đế đặc cách ban chỉ, cho phép ta sửa lại họ theo họ Hách, nhập hộ tịch dưới danh nghĩa cữu cữu, sau này danh chính ngôn thuận xuất giá từ Hách phủ.

 

Từ đó, ta không còn là Vân gia đại cô nương, mà chính thức trở thành Hách gia đại cô nương.

 

Những đồ vật mẫu thân để lại, cữu cữu đích thân phái người, cùng với Phương ma ma, từng món từng món, từng kim từng chỉ, đều đòi lại đầy đủ.

 

Nhà họ Vân phen này, quả thật mất hết thể diện.

 

Cả Thịnh Kinh đều biết chuyện — Vân phủ từ đó đóng cửa im ỉm, không qua lại với bất kỳ ai.

 

15

 

Nửa đêm, ta vừa trò chuyện xong với ngoại tổ mẫu.

 

Tổ mẫu, cữu mẫu cùng các biểu đệ biểu muội đều tặng ta không ít lễ vật, đến cả các nha hoàn thân cận cũng vui vẻ hớn hở, người nào người nấy đều chuẩn bị sẵn quà tặng.

 

Ta ngồi bên cửa sổ, dưới ánh đèn, chậm rãi xem từng món một.

 

Ngẫm nghĩ một hồi, bỗng lại nhớ đến mẫu thân.

 

Cữu cữu, tổ mẫu, tổ phụ đều yêu thương mẫu thân như vậy... Thế nhưng, vì sao người lại chọn... một kẻ như thế?

 

Đột nhiên có vật gì đập mạnh vào cửa sổ, ta ngẩn người, vội đẩy cửa nhìn ra — chỉ thấy Thẩm Dạ Sơ đang đứng ngoài cửa sổ.

 

“Sao huynh lại tới đây?”

 

Dưới ánh trăng, đôi mày kiếm mắt sáng, gương mặt rõ ràng tuấn tú khôi ngô, vậy mà khi nhìn ta, lại cười ngây ngô chẳng khác gì kẻ ngốc.

 

Nhìn gương mặt hắn, không hiểu sao mặt ta lại nóng bừng, vành tai cũng đỏ rực lên.

 

“Sợ muội đói bụng, ta mang chút đồ ăn tới.”

 

Hắn nói rồi liền lôi từ trong n.g.ự.c ra nào là bánh hoa đào, bánh Như Ý, bánh dầu, bánh củ cải...

 

Ta ngơ ngác nhìn, chỉ trong chớp mắt, trước mặt đã bày đầy một bàn nhỏ.

 

“Vãn muội muội, mau ăn lúc còn nóng. Muội thích món nào, mai ta lại mang tới.”

 

Ta cứ nhìn hắn, thấy áo khoác ngoài đã rách toạc, bên trong lớp áo lót cũng bị dầu mỡ thấm vào. Đưa tay chạm thử, lại bị độ nóng truyền ra làm giật mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/van-so-isav/8.html.]

“Huynh ngốc à? Vừa ra lò đã nhét vào lòng mang tới?”

 

Thẩm Dạ Sơ đỏ mặt, gãi đầu:

 

“Sợ nguội rồi ăn không ngon... Muội đừng lo, ta da dày thịt thô, không sao cả!”

 

Ta túm lấy vạt áo hắn, sống mũi cay cay, nước mắt không kìm được mà lăn dài.

 

Hắn quýnh quáng định đưa tay lau nước mắt cho ta, lại thấy trên tay đầy dầu mỡ, bối rối một hồi mới dỗ dành:

 

“Vãn muội muội, đừng khóc... Lần sau ta không giấu đồ ăn trong n.g.ự.c nữa đâu…”

 

Ta kéo hắn vào phòng, định tháo áo cho hắn xem vết bỏng. Hắn hốt hoảng định tránh, lại bị ta quát khẽ:

 

“Huynh dám không nghe lời?”

 

“Nghe… nghe lời chứ, nhưng… chúng ta… còn chưa thành thân, lỡ… lỡ làm hỏng thanh danh của muội thì sao…”

 

Một câu nói mà lắp ba lắp bắp, nói mãi mới hết.

 

Ta hừ nhẹ, cởi áo trong hắn ra, thấy bên trong đỏ cả một mảng.

 

Ta hít mũi một cái, lấy thuốc mỡ trị bỏng, nhẹ tay bôi lên cho hắn.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Miệng thì không nhịn được trêu:

 

“Nói đến thanh danh, từ lúc biết hai chúng ta có hôn ước, huynh đã ngày ngày trèo tường mang đồ ăn cho ta, giờ còn chui vào phòng ta lúc nửa đêm.”

 

“Nếu bị người ta bắt gặp, chẳng phải sẽ nói ta nửa đêm tư thông với nam nhân hay sao?”

 

Thẩm Dạ Sơ toàn thân cứng đờ:

 

“Tư… tư thông…?”

 

Thấy bộ dạng ngốc nghếch của hắn, ta cố tình kéo hắn lại gần, dựa vào n.g.ự.c hắn, dùng hơi thở khẽ khàng phả bên tai trêu chọc:

 

“Tam lang, huynh có nguyện cùng ta… tư thông không?”

 

Cả người hắn như hóa đá, hô hấp dồn dập hệt như vừa chạy hai dặm đường.

 

Ngay sau đó, ta bị kéo chăn trùm kín đầu, chỉ kịp hét khẽ một tiếng:

 

“A!”

 

Ngoài chăn, Thẩm Dạ Sơ luống cuống để lại một câu:

 

“Vãn muội muội… nghỉ sớm đi!”

 

Rồi bỏ chạy mất!

 

Để lại cánh cửa sổ vẫn còn đang đập vào khung, phát ra những tiếng “cạch cạch” không dứt.

 

“Phụt… hahaha…”

 

Loading...