Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÃN SƠ - 7

Cập nhật lúc: 2025-06-06 01:35:12
Lượt xem: 4,295

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hắn xấu hổ đến mức chỉ có thể ngốc nghếch gọi tên ta, không thốt được câu nào tròn vẹn.

 

Vân Tử Lâm bị mắng không dám cãi lời, nhưng Lâm thị lại không biết điều, lập tức nhảy ra chen lời:

 

“Cữu lão gia nói thế thật không công bằng! Vãn nha đầu làm tỷ tỷ mà không có đức hạnh, là cha, đương nhiên phải dạy bảo một phen.”

 

“Huống chi chuyện hôn nhân là do cha mẹ định đoạt, Vãn nha đầu gả cho ai, không phải cũng là do lão gia định sao?”

 

Cữu cữu ta nghe vậy, giận quá hóa cười:

 

“Hay thật, ta lại không ngờ phủ Vân gia hôm nay là do ngươi – Lâm đại nương tử – làm chủ, còn Vân đại nhân thì chỉ làm ông quan ‘giơ tay làm ngơ’ mà thôi!”

 

Vân Tử Lâm tiếp lời, cố giữ thể diện:

 

“Bất luận ai quản trong phủ, hôn sự này rốt cuộc vẫn là do người làm cha định đoạt.”

 

Lời còn chưa dứt, thì từ ngoài cửa vang lên tiếng bước chân trầm ổn, một vị nam tử mặc giáp trụ bước vào, khí thế dũng mãnh.

 

“Gió mới thổi tới Thẩm phủ mà đã nghe được uy danh của Vân đại nhân rồi! Quả nhiên là oai phong lẫm liệt!”

 

13

 

Lệnh Quốc công hành lễ với phủ doãn Kinh thành và các vị đại nhân của Ngũ Thành Binh Mã Ty, lại chắp tay thêm một cái với cữu cữu ta.

 

“Chư vị đại nhân đã có mặt đông đủ, vậy thì xin mời lập tức đưa con dâu chưa qua cửa của ta ra đây. Để ta xem kẻ nào to gan lớn mật, dám trói cả dâu nhà họ Thẩm!”

 

Trương đại nương tử đứng dậy, ánh mắt khẽ liếc về phía Lâm thị:

 

“Lão gia đến muộn nên chưa rõ, Vãn nha đầu đâu phải bị bắt cóc, mà là có kẻ dựa vào việc nó mồ côi không nơi nương tựa, muốn giam nó trong từ đường đến bệnh chết.”

 

“Chỉ để dọn chỗ cho đích nữ ‘cao quý’ của ‘chính thất’ mà thôi!”

 

Lệnh Quốc Công hừ lạnh, phất tay áo một cái:

 

“Tốt! Đã muốn dọn chỗ, ta - vị nhạc phụ tương lai này - sẽ không giữ ý nữa. Hách đại nhân thấy thế nào?”

 

Cữu cữu ta liền vén gấu quan bào, lớn tiếng nói:

 

“Nữ nhi nhà họ Hách ta, đâu phải kẻ dễ bị khi dễ! Người đâu! Thu dọn đồ đạc cho Đại cô nương!”

 

“Nhà họ Vân các người nếu không nuôi nổi Vãn nha đầu, thì nhà họ Hách chúng ta tự mình dưỡng!”

 

Vân Tử Lâm thấy thế liền bước lên định ngăn cản. Con gái ruột bị cữu cữu ruột đón về nhà mẹ đẻ, nếu hôm nay để ra khỏi cửa thật, sau này ông ta còn mặt mũi nào đứng trong triều đình?

 

Chỉ tiếc, hôm nay cái gọi là "mặt mũi" sớm đã nát vụn dưới chân người rồi.

 

Ta được Thẩm Dạ Sơ dìu ra khỏi tấm bình phong, sắc mặt tái nhợt, chắp tay nhìn cữu cữu, nói:

 

“Hôm qua Phương ma ma định gửi thư cho cữu cữu, lại bị người của Lâm thị bắt nhốt chẳng rõ ở đâu… Ma ma tuổi cao sức yếu, cữu cữu…”

 

Sắc mặt cữu cữu sa sầm xuống:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/van-so-isav/7.html.]

 

“Ta làm quan nhiều năm, hôm nay quả thực là mở rộng tầm mắt!”

 

“Vân đại nhân, hẹn gặp ngài trên triều vào sáng mai!”

 

Lên xe ngựa chờ ngoài cửa một lúc, chỉ thấy vài nha hoàn dìu Phương ma ma từ bên trong đi ra. Phía sau là một đoàn người mang vác bao lớn bao nhỏ.

 

“Phương ma ma! Họ không đánh người chứ?”

 

Ta vội vàng bước xuống xe, chạy tới đỡ bà, suýt nữa rơi nước mắt.

 

“Không sao, không sao, chỉ bị nhốt trong phòng củi thôi.”

 

Thấy bà không bị thương, ta mới nhẹ nhõm thở phào.

 

Ta dẫn mọi người ngồi lên xe ngựa, lắc lư một đường mà trở về Hách phủ.

 

Còn chưa kịp vào cửa, từ xa đã thấy ngoại tổ mẫu ta được người đỡ ra đứng trước đại môn, phía sau còn có một đám nha hoàn, bà tử vây quanh.

 

Nước mắt ta lập tức tuôn trào:

 

“Ngoại tổ mẫu!”

 

Ngoại tổ mẫu cũng ôm chặt lấy ta khi ta bước xuống xe.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

“Ôi, đứa nhỏ khổ thân của ta...”

 

Hai bà cháu ôm nhau khóc ròng, đến khi vào phủ rồi, vẫn chưa thể bình tâm lại.

 

14

 

Hôm sau, Lệnh Quốc Công đích thân vào triều, đứng giữa đại điện dập đầu tâu rằng:

 

“Bệ hạ, ai ở kinh thành này mà chẳng biết tiểu nhi nhà thần – Thẩm tam lang – xưa nay tính khí ưa gây chuyện, thế nhưng từ nhỏ chỉ cần gặp đại cô nương nhà họ Vân là lập tức ngoan ngoãn hẳn.”

 

“Thần và lệnh đường của nó vì vậy mới đồng ý kết thân với nhà họ Vân. Nào ngờ ở ngay dưới chân thiên tử, lại có kẻ dám mưu tính đổi dâu nhà thần!”

 

“Tiểu nhi nhà thần uất ức không chịu được, tự mình chạy đến Vân phủ, còn kéo theo vài vị đại nhân trong triều đi cùng, chuyện ầm ĩ thế này, đều là lỗi ở thần dạy con không nghiêm, mong bệ hạ trách phạt!”

 

Hoàng đế nghe xong thì ngẩn người, rồi hứng thú hỏi:

 

“Ồ? Ai dám can dự vào hôn sự của Lệnh Quốc Công phủ?”

 

Lúc này, cữu cữu ta – Hách đại nhân – bước nhanh lên điện, đầy vẻ phẫn uất mà bẩm tấu:

 

“Tâu bệ hạ, muội muội thần năm xưa gả cho Vân Tử Lâm đại nhân làm chính thất, sinh được một nữ nhi, tình cờ chính là vị đã định hôn với phủ Lệnh Quốc Công.”

 

“Tiếp tục nói.” – Hoàng đế gật đầu.

 

“Sau khi muội muội thần mất cách đây vài năm, chỉ còn lại một nữ nhi nương tựa một mình. Nào ngờ chưa đến nửa năm, Vân đại nhân đã đưa tiểu thiếp vào phủ làm kế thất. Người thiếp ấy còn sinh một nữ nhi, chỉ nhỏ hơn cháu gái thần một tuổi.”

 

Loading...