Ta luống cuống tay chân đứng nhìn hắn, trong lòng càng chua xót, nước mắt lại càng muốn trào ra.
Thế nhưng ta vẫn cố nhịn, xoay người định chạy đi gọi đại phu.
"Ta đi gọi đại phu cho ngươi."
Còn chưa kịp chạy xa, tay áo đã bị hắn kéo lại.
"Vãn muội muội, ta biết một cách có thể chữa được chân ta."
Trên mặt ta vẫn còn vương lệ, nhưng lời hắn nói khiến ta giật mình, lòng sinh hiếu kỳ.
"Cách gì vậy?"
Hắn chống tay ngồi dậy, hai ngón tay chạm nhẹ lên khóe môi ta, hơi dùng sức một chút, nhếch lên một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Ta còn chưa hiểu chuyện gì, hắn đã đột ngột bật người dậy, hét lớn một tiếng, nhảy phắt khỏi mặt đất.
Ta giật mình hô lên:
"Ngươi… chân ngươi..."
Thẩm Tam chống nạnh cười hề hề, bộ dạng đắc ý không gì sánh được:
"Vãn muội muội cười một cái, chân ta lập tức khỏi luôn! Có lợi hại không?"
Ta tuy nhỏ tuổi, nhưng nào có ngốc.
Lúc này còn không hiểu hắn là đang cố ý dọa ta sao?
Tâm can đau xót, nước mắt chưa kịp khô, ta lại há miệng òa khóc lớn hơn nữa.
"Đừng khóc, đừng khóc mà! Ta không dọa muội nữa, xin lỗi! Ta xin lỗi được chưa?"
"Van muội đó, Vãn muội muội, muội ngoan của ta..."
Hắn cuống đến mức mặt mũi đỏ bừng, luống cuống tay chân mà xin lỗi không ngừng.
Sau đó...
Nghe nói, hắn bị phụ thân hắn đánh cho một trận nên thân.
04
Năm sau, phụ thân ta đưa người thiếp bên ngoài về phủ, chính danh làm kế thất, nói là thanh mai trúc mã của người.
Cưng chiều yêu thương hết mực, thậm chí còn mang về một muội muội chỉ nhỏ hơn ta một tuổi.
Có kế mẫu, thì cũng có luôn kế phụ.
Trong phủ, toàn bộ quyền quản sự đều rơi vào tay Lâm thị – kế mẫu ta, cuộc sống của ta từ đó cũng trở nên khó khăn.
May mắn là ngoại tổ gia ta gia thế hiển hách, của hồi môn của mẫu thân đều được Phương ma ma giữ kỹ. Có bà trông coi, tay Lâm thị cũng chẳng dễ gì thò vào được.
Trong tiểu viện của ta, có ma ma do mẫu thân để lại, có nha hoàn mẫu thân để lại, lại có cả ngân lượng mẫu thân để lại.
Lâm thị dẫu có không cho ta sắc mặt dễ chịu, thì ta cũng chẳng cần phải chịu uất ức gì quá đáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/van-so-isav/2.html.]
Hễ bà ta dám thổi gió bên gối phụ thân, Phương ma ma liền giương giọng hét vang khắp viện, dọa viết thư về báo cho ngoại tổ gia.
Tuy ngoại tổ phụ ta đã cáo lão về quê, nhưng đại cữu cữu của ta vẫn đang làm ngôn quan ở Thịnh Kinh.
Nếu thật để lộ ra chuyện Vân phủ vừa cưới kế thất liền ngược đãi đích nữ, thì chẳng khác nào chặt đứt đường quan lộ của phụ thân ta.
05
Ban đêm, trong phòng.
Phương ma ma đang xoa dầu hoa quế lên tóc ta, trong gương đồng là dáng một tiểu cô nương tóc đen xõa dài, giữa đôi mày vẫn còn vương nét ngái ngủ.
“Nữ tử không cần quá cầu kỳ những cái khác, nhưng tóc thì nhất định phải dưỡng cho tốt.”
“Trước đây ta cũng từng dưỡng tóc cho tiểu thư như vậy, tóc người vừa dày vừa mượt, cả Thịnh Kinh không ai sánh bằng, bao nhiêu tiểu thư khuê các đều tìm đến hỏi cách.”
“Trương Phu nhân – Trương đại nương tử ấy – chính là người đầu tiên tới hỏi. Ta dạy nàng rồi, nàng lại sợ nha hoàn làm không khéo, liền mỗi ngày lặn lội đường xa đến phủ ta, bắt ta tự tay chải tóc cho.”
Vốn đang mơ màng buồn ngủ, nhưng vừa nghe đến chuyện xưa của mẫu thân, tinh thần ta lập tức tỉnh táo hẳn.
“Nhưng con thấy tóc của phu nhân Quốc Công hiện giờ cũng đen nhánh, óng mượt đấy chứ, có kém gì đâu?”
“Cô nương chưa từng thấy phu nhân ngày còn bằng tuổi cô đấy thôi, lúc ấy tóc xơ xác, chẳng được đẹp đẽ gì.”
Mùi hoa quế thoang thoảng khắp tóc, Phương ma ma nhìn mà mỉm cười, nét mặt hiền từ như mùa xuân tháng Ba.
“Đợi cô nương gả vào nhà họ Thẩm, ngày tháng sau này sẽ tốt lên thôi.”
Vừa nghe nhắc đến Thẩm Dạ Sơ – cái tên chẳng mấy đáng tin – ta bĩu môi:
“Chẳng lẽ mẫu thân chỉ vì hợp tính với Trương đại nương tử nên mới định thân cho con sao?”
Không phải là ta nghi ngờ quyết định của mẫu thân, chỉ là thật lòng muốn biết người đã suy nghĩ thế nào.
“Cô nương từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, tiểu thư thương cô nương, sợ sau này chịu thiệt, nên mới cẩn thận lựa chọn Thẩm tam lang.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“A?”
Ta nghe xong liền quay đầu nhìn ma ma, kinh ngạc:
“Ma ma, chẳng bằng người nói mẫu thân vì nể mặt Trương đại nương tử nên mới gả con qua đó còn đáng tin hơn!”
“Chọn lựa kỹ càng mà ra được Thẩm Tam sao?”
Ta lắc đầu đầy ghét bỏ.
Thật ngốc nghếch.
Nhìn qua cũng biết chẳng thể trông cậy được.
Phương ma ma bật cười thành tiếng, đưa tay chọc nhẹ trán ta, đầy yêu thương.
“Cô nương thấy hắn ngốc, là vì hắn vừa gặp cô nương liền ngốc. Như vậy mới là có tâm, có để bụng cô nương đó.”
Ta vẫn chẳng hiểu được bao nhiêu.
Phương ma ma cũng không nói thêm nữa, chỉ giúp ta trải chăn đắp mền, dỗ ta đi nghỉ sớm.