VÃN SƠ - 1
Cập nhật lúc: 2025-06-06 01:32:58
Lượt xem: 1,603
GIỚI THIỆU:
Lúc mẫu thân ta còn tại thế, bà đã định hôn ước cho ta với nhà họ Thẩm.
Thế nhưng sau khi mẫu thân mất, phụ thân liền đón người mới về làm kế thất.
Hôn sự kia, liền rơi vào tay muội muội nhỏ hơn ta một tuổi.
Ta chẳng có cách gì khác, đành thuận theo.
Nào ngờ, tiểu lang quân nhà họ Thẩm sau khi hay tin tân nương bị đổi, lại tức giận đến mức cưỡi ngựa xông thẳng tới cửa!
Hắn lớn tiếng quát:
“Ta muốn xem thử, là thứ gì mà dám đoạt người của Vãn muội muội nhà ta!”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
01
Tam lang nhà họ Thẩm, khắp chốn Thịnh Kinh đều biết hắn là kẻ ngông nghênh chẳng biết sợ là gì.
Cưỡi ngựa b.ắ.n cung, đánh cầu, ném hồ —
Lục nghệ của bậc quân tử, môn nào hắn cũng đứng vào hạng nhất.
Ngay cả kỳ khoa cử năm ngoái, tên hắn cũng có mặt trên bảng vàng.
Tướng mạo, gia thế — đều thuộc hàng nhất đẳng ở Thịnh Kinh, người ta còn nói: nếu hắn muốn cầu thân Công chúa, cũng hoàn toàn xứng đôi.
Chỉ riêng bàn đến tính tình, thì nhà nào ở Thịnh Kinh vừa nhắc đến, cũng chỉ biết lắc đầu than vãn.
Lại thở dài một câu:
“Con gái nhà ta mà gả cho Tam lang nhà họ Thẩm, chẳng khác nào dê vào miệng cọp.”
Ấy thế mà lạ thay...
Khi mẫu thân ta còn sống, bà lại cứ nhất mực trái ý phụ thân, tự mình đến cầu khẩn tổ mẫu.
Dựa vào thể diện của tổ mẫu, cuối cùng cũng đem ta — khi ấy mới độ tám tuổi — đính hôn với Tam lang nhà họ Thẩm.
Khiến phụ thân giận đến mấy ngày liền không nhìn mặt mẫu thân lấy một lần.
02
Từ nhỏ, Thẩm Dạ Sơ đã chẳng phải kẻ an phận.
Tan học về nhà thì không mang theo sách vở, ngược lại còn lấm lem bùn đất đầy người.
Nghe nói mới rời nhà một ngày, trong nhà đã thay hắn định sẵn một mối hôn sự, hắn liền không vui.
Chạy băng mấy con phố, leo tường mà vào phủ Vân gia.
Lúc ấy ta đang ở dưới gốc cây cùng tiểu nha hoàn chơi trò trốn tìm.
Vận khí có hơi kém, vừa khéo ta đang đóng vai quỷ.
Đang nhắm mắt dựa vào cây đếm số, vừa mở mắt ra thì trước mặt bỗng dưng hiện ra một "con khỉ bùn" sống sờ sờ!
Ta kinh hãi hét lên, nhưng lập tức bị bịt miệng.
“Khỉ bùn... Ưm!”
Thẩm Dạ Sơ dáo dác nhìn quanh một lượt, thấp giọng thương lượng cùng ta:
“Ta không phải người xấu, ta buông tay, cô nương đừng la nữa, được không?”
Ta đương nhiên biết hắn không phải người xấu.
Dù có là người xấu, ai lại giữa ban ngày ban mặt, lôi thôi lếch thếch đầy bùn như thế mà đi làm chuyện xấu được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/van-so-isav/1.html.]
Thấy ta gật đầu, hắn liền cẩn thận buông tay.
“Ngươi tới Vân gia làm gì vậy?”
Ta nghi hoặc hỏi, trên mặt còn hằn rõ dấu ngón tay hắn vừa ấn.
Hắn nhìn đông nhìn tây, ánh mắt d.a.o động, cuối cùng cũng để cơn áy náy chiếm thế thượng phong, đành nói thật với ta:
“Phụ thân ta đã định thân cho ta với cô nương nhà Vân gia. Ta không đồng ý, nên tới xem thử họ định gả ai cho ta.”
Ta ngẩn người:
“Vân gia?”
“Ừm.”
“Nhưng... Vân gia chỉ có mỗi mình ta là nữ nhi.”
Thẩm Dạ Sơ cũng sững sờ.
Một lúc sau, hắn đưa ngón tay run rẩy chỉ vào ta, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Cuối cùng, mặt đỏ như gấc, dưới ánh nhìn khó hiểu của ta, quay đầu trèo tường chạy mất.
Chắc là vội quá, vừa sang bên kia tường, liền nghe một tiếng “bịch” vang lên.
“Ai da!”
Hình như có người té ngã rồi.
Chậc chậc chậc, vị Tam lang nhà họ Thẩm này, trông có vẻ... không được thông minh cho lắm.
Không biết mẫu thân ta năm đó, rốt cuộc là nghĩ gì mà lại gả ta cho người như thế?
03
Năm ta mười ba tuổi, mẫu thân qua đời vì bệnh.
Mãi đến khi ấy, ta mới thấu hiểu nỗi khổ tâm của người.
Mẫu thân của Thẩm Dạ Sơ – Trương đại nương tử, cũng chính là phu nhân của Lệnh Quốc Công – trước khi xuất giá từng là khuê trung tri kỷ của mẫu thân ta, là bằng hữu tâm giao, chuyện gì cũng có thể tỏ bày.
Sau khi mẫu thân mất, Lệnh Quốc Công phu nhân đích thân đến nhà, nắm tay ta mà khóc đến đứt từng khúc ruột, suýt nữa thì ngất lịm.
Khi ấy ta mới hay, thì ra bao năm qua, những lá thư mà mẫu thân viết đi, đều là gửi cho người ấy.
Sân viện trắng xóa một màu, tiếng người ồn ã không dứt, vậy mà vẫn lạnh lẽo hơn cả tuyết mùa đông.
Ta một mình đứng dưới gốc cây, cố gắng kiềm chế, nhưng cuối cùng vẫn không nén nổi mà òa khóc thành tiếng.
"Mẫu thân ơi..."
"Con... con không còn mẫu thân nữa rồi..."
Ta khóc đến thất thần, hoàn toàn không hay có người từ trên cây rớt xuống, rơi đúng ngay trước mặt mình.
Ta ngẩn ra, nhìn Thẩm Dạ Sơ người đầy lá cây nằm sõng soài trên mặt đất, ngây ngốc đến không biết phản ứng ra sao.
Chỉ thấy hắn đột nhiên ôm chân hét thảm một tiếng:
"A... chân ta! Chân ta... không chừng là gãy rồi!"
Ta vội lau nước mắt, định bước tới đỡ hắn dậy.
Không ngờ hắn lại càng kêu thảm hơn:
"Đừng động vào! Đau, đau c.h.ế.t mất thôi!"