VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Ván Cờ (12)
Cập nhật lúc: 2025-05-04 04:05:39
Lượt xem: 483
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng tộc họ Lý, ai cũng có bệnh tim.
Chỉ khác ở chỗ có người nhẹ, có người nặng.
Ví dụ như Hoàng Thượng, bệnh tim rất nặng, vui buồn thất thường sẽ làm bệnh phát tác, đau đớn không thôi.
Ví dụ như Minh Châu, bệnh tim rất nhẹ, có lẽ cả đời sẽ không phát tác, sống như một người bình thường.
Ngay từ ngày đầu học y, ta đã bắt đầu nghiên cứu bệnh tim.
Bệnh tim, muốn chữa khỏi thật khó như lên trời, nhưng muốn kích phát lại rất dễ.
Chỉ cần có mồi thích hợp làm thuốc dẫn, thậm chí không cần tiếp xúc với mục tiêu, cũng có thể kích phát bệnh tim của đối phương.
Điều duy nhất khó khăn là, thuốc dẫn phải được ngâm trong nước.
Thái Tử và Công Chúa là cùng một mẹ sinh ra. Công Chúa bệnh, Thái Tử chắc chắn sẽ đến thăm.
Ngày thứ mười bảy bị giam lỏng, ta đói đến choáng váng.
Ta bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh.
Tại sao mỗi lần cảm thấy bất lực, xung quanh đều không một bóng người?
Tại sao ta đã quen với cô độc, vẫn không thể tránh được yếu lòng?
Dù lý trí nói rằng Hoàng Hậu sẽ không g.i.ế.c ta, tình cảnh hiện tại vẫn nằm trong dự tính, ta vẫn không thể kiềm chế được cảm giác sợ hãi vì đói.
Ta đã nhiều năm không phải chịu đói.
Lần này, vẫn đau đớn như cũ.
Nhà ta làm hải tặc.
Nhưng trước khi trở thành hải tặc, chúng ta cũng chỉ là những người dân bình thường.
Lúc đó gia đình có mấy mẫu ruộng tốt, cha mẹ sớm hôm làm lụng.
Dù không giàu có, nhưng lúa gạo trồng ra đủ nuôi sống sáu miệng ăn.
Nhưng rõ ràng gia đình chỉ có vài mẫu ruộng, vẫn bị đám công tử nhà giàu chú ý.
Chúng không thể chịu được việc ruộng tốt rơi vào tay dân đen.
Chúng nói đó là phí của trời.
Quan phủ thì tầng tầng lớp lớp, thuế thu hết đợt này đến đợt khác.
Chúng ta không nộp, chúng sẽ cướp.
Cho đến khi nhà ta không còn một hạt gạo, chúng mới lộ mặt thật, ép buộc chúng ta bán ruộng.
Chúng không bỏ ra một đồng nào, nhưng giọng điệu lại như thể chúng ta đang được ban ơn.
"Công tử ta đây từ bi, cho phép các ngươi ký khế ước bán thân, tiếp tục cày cấy với tư cách gia nô."
Từ lương nhân trở thành tiện dân, đời đời không thể ngóc đầu dậy, lại coi đó là một ân huệ sao?
Cha ta không ký khế ước, nhưng cũng không giữ được mảnh ruộng của gia đình.
Năm ấy được mùa, chúng ta lại trở thành dân lưu vong.
Lúc đó ta mới bốn tuổi, đã ăn vỏ cây, nuốt cả côn trùng.
Trong những ngày đói khát, ta đã thử cắn thịt trên người mình để qua cơn đói.
Trên đường chạy nạn, chúng ta gặp rất nhiều người cùng cảnh ngộ.
Lúc đó mới hiểu, có thể trở thành nô bộc cho thế gia, thực sự là một "ân huệ".
Thật là nực cười.
Những người đói đến mức không chịu nổi sẽ tìm đến Huyền Môn để thử vận may.
Huyền Môn sẽ giúp đỡ dân nghèo, nhưng họ cho rằng người đời sinh ra đều mang tội, chỉ giúp đỡ những người có duyên.
Người thế nào là có duyên với thần tiên? Không ai có thể định nghĩa chính xác.
Nhưng nhìn nhiều, thì cũng có thể đoán ra một chút.
Những người xinh đẹp là người có duyên.
Vì vậy, cuối cùng chúng ta không chọn bước vào Huyền Môn để thử xem mình có duyên hay không.
Sau nửa năm sống lưu lạc, chúng ta đã tập hợp được nhóm quân đầu tiên, cướp một nhà quý tộc nhỏ.
Lúa trong kho đủ để nuôi sống hàng trăm người, nhiều đến không mang hết.
Ngay cả chuột cũng ăn đến béo tròn.
Hoá ra không phải là không có lương thực, mà là chúng ta không có lương thực.
Sau trận cướp bóc đó, chúng ta từ dân lưu vong trở thành thổ phỉ.
Ngày càng có nhiều người gia nhập, chúng ta vừa tránh sự truy nã của triều đình, vừa cướp của người giàu chia cho người nghèo, giúp đỡ dân lưu vong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/van-co-12.html.]
Thổ phỉ cứu giúp dân nghèo nghe thật buồn cười.
Nhưng chuyện buồn cười như vậy lại đang thật sự xảy ra.
Chẳng mấy chốc, nhóm cướp của chúng ta đã có đến mười ngàn người.
Sau đó, tình cờ chúng ta cướp một đoàn thuyền buôn.
Lên thuyền rồi mới biết đó là thuyền của Lạc gia, một trong ba đại thế gia.
Trên thuyền còn có tiểu công tử bảy tuổi của Lạc gia, tên là Lạc Thế Thu.
Lạc Thế Thu bị rơi vào tay giặc, nhưng chẳng chút hoảng loạn.
Y nói với cha ta: "Đoàn dân lưu vong các ngươi chẳng làm nên trò trống gì đâu. Ta rất quan trọng với Lạc gia. Đưa ta về, chức quan trong triều tuỳ ngươi chọn. Bằng không, ngươi sẽ c.h.ế.t không toàn thây.”
Ba đại thế gia là gì, không ai biết, cũng chẳng ai coi lời Lạc Thế Thu là thật.
Sau đó, chúng ta đã gặp phải một tai hoạ lớn.
Đội quân mười ngàn người, chưa đến năm ngày, đã mất đến chín nghìn người.
Mà đối phương chỉ có chưa đến năm trăm.
Dân lưu vong phân tán như cát.
Một khi có gió thổi qua, tự khắc sẽ tan rã.
May mắn là, chúng ta đã bất chấp mọi giá, kiên quyết giữ lấy Lạc Thế Thu.
Chúng ta mang Lạc Thế Thu lên thuyền, theo dòng nước mà trốn chạy.
Chúng ta chạy đến Cửu Hà, nơi địa thế phức tạp, triều đình khó có thể quản lý được, cộng thêm việc cướp bóc hoành hành trong nhiều năm, dân thường người thì chết, kẻ thì trốn, nơi này đã thành một vùng đất chết.
Chúng ta ở đây lập ra Cửu Hà Trại.
Vậy là chúng ta lại từ thổ phỉ trở thành hải tặc.
Lạc Thế Thu cuối cùng cũng im lặng, y không còn cơ hội trốn thoát nữa.
Lạc Thế Thu nói y rất quan trọng với Lạc gia, không sai chút nào.
Lạc gia thà bỏ ra vô số người và tài vật, gửi lương thực cho Cửu Hà Trại, giúp Cửu Hà Trại phát triển mạnh mẽ, cũng phải giữ lấy tiểu công tử này.
Tư đó, ta không còn phải chịu đói nữa.
Ta cuối cùng cũng cảm nhận được cái gì gọi là "gần quan được lộc".
Lực lượng của đại gia tộc như một ngọn núi vàng không thể khai thác hết.
Nhờ sự giúp đỡ ngầm của Lạc gia, Cửu Hà Trại nhanh chóng chiếm lĩnh được vùng Cửu Hà.
Trở thành cái gai trong mắt của triều đình.
Lạc Thế Thu đã buông xuôi một thời gian, nhưng không lâu sau lại lấy lại tinh thần.
Y chủ động kết giao với người trong trại, quan sát và đánh giá từng người.
Con cái của các đại gia tộc hình như bẩm sinh đã có khả năng nắm bắt mọi tình huống.
Lạc Thế Thu chính là như vậy. Y dễ dàng nhận được sự yêu mến và kính trọng của rất nhiều người.
Y có vẻ như đang âm thầm lên kế hoạch gì đó.
Dù tuổi còn nhỏ, nhưng y lại có sự thâm trầm mà người khác không thể hiểu được.
Có những đứa trẻ, không thể coi là trẻ con được.
Đông qua xuân tới, chúng ta đón cái Tết đầu tiên ở Cửu Hà Trại.
Vào đêm giao thừa, Lạc Thế Thu bị ốm.
Y co ro một góc, ôm ngực, đau đến mặt không còn giọt máu, mồ hôi lạnh ướt đẫm đầu.
Mẹ ta quen đường quen nẻo sắc thuốc cho y.
Chúng ta đều quá quen với căn bệnh của Lạc Thế Thu, chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay.
Đó là bệnh tim.
Để Lạc Thế Thu rơi vào tay chúng ta, thực sự là trời ban cho chúng ta ân huệ.
Chúng ta đã thương lượng một vụ giao dịch với Lạc Thế Thu.
Chúng ta hứa sẽ đưa Lạc Thế Thu trở lại Lạc gia.
Điều kiện là chúng ta sẽ dùng các mối quan hệ của Lạc gia để cài người vào triều đình.
Lạc Thế Thu rất ngạc nhiên.
"Ta còn thắc mắc, một đám người mù chữ thô lỗ như các ngươi từ đâu có tầm nhìn như vậy. Thật không ngờ lại do tiểu bệnh quỷ nhà ngươi đứng sau tất cả."
"Trần Niệm Vi, ngươi làm sao làm được?"
Năm đó, ta sáu tuổi.