VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Tào Thừa - Ngược Lối (5)
Cập nhật lúc: 2025-05-10 05:33:19
Lượt xem: 117
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đế hậu xảy ra tranh chấp, vốn nằm trong dự liệu.
Chỉ là không ai ngờ tới sẽ gây ra náo loạn lớn đến nông nỗi này.
Cung nhân trong cung bị xử tử hết nhóm này đến nhóm khác, ta thì không muốn giẫm lên đuôi Hoàng Đế.
Vì vậy, ta đi thuyết phục Huyền Tú.
Hoàng Hậu đã có ý nhượng bộ, chỉ là Hoàng Đế không chịu cho bà bậc thang để bước xuống; nếu Huyền Tú ra mặt dỗ ngọt Hoàng Đế thì chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Chỉ là, Huyền Tú lại nêu ra một điều kiện ngoài dự đoán của ta.
Hắn muốn Công Chúa đích thân đến mời, còn nói Công Chúa đã trêu đùa hắn.
Hắn bảo ta hôm nay không được đến Quốc Sư phủ, lời lẽ hết sức mập mờ.
Mới gặp một lần đã có thể kết thù sâu đến vậy?
Hay là, hai người bọn họ vốn đã quen biết từ trước?
Chuyện càng lúc càng thú vị. Vị Công Chúa này bí ẩn hơn ta tưởng tượng nhiều.
Ta cố ý nhắc đến chuyện Hoàng Đế tàn sát Hiền vương phủ, để ám chỉ rằng Hoàng Đế giết người diệt khẩu vốn là không phải lần đầu.
Muốn dẫn dắt nàng liên tưởng đến chuyện Điền Gia thôn bị thảm sát.
Nhưng nàng vẫn không chút gợn sóng.
Lấy trí tuệ nàng thể hiện suốt thời gian qua, không lý nào nàng không đoán ra được.
Ta nhịn không được, hỏi nàng có điều gì muốn hỏi ta không.
Nhưng nàng lại không nhắc đến Điền Gia thôn nửa chữ, ngược lại hỏi ta về cái c.h.ế.t của Hiền vương, còn ám chỉ hỏi đến hậu nhân của Hiền vương.
Trên mặt ta vẫn cố duy trì bình tĩnh, nhưng trong lòng đã ngầm dậy sóng.
Nàng biết Điền Gia thôn bị tàn sát là do Hoàng Đế ra tay.
Nói cách khác, kẻ nàng muốn báo thù, e rằng không phải Hoàng Hậu, mà là... Hoàng Đế.
Nhưng nếu vậy, nàng vì sao còn dâng thuốc chữa bệnh tim?
Hiền vương phủ bị diệt, con cháu cũng không còn sót một ai, nàng vì sao lại cố ý nhắc tới chuyện hậu nhân?
Chẳng lẽ Hiền vương còn có huyết mạch lưu lại trên đời?
Rốt cuộc nàng biết được bao nhiêu? Rốt cuộc nàng muốn làm gì?
Nàng đã biết rõ tế thần là con đường chết, nhưng vẫn không chút do dự xông vào. Mục đích của nàng, thật sự chỉ là báo thù thôi sao?
Hay là, thứ nàng nhắm đến là... chiếc ngai vàng kia?
Ta cảm thấy tim mình đập dồn dập.
Con cháu Hoàng Đế vốn đã thưa thớt, nay chỉ còn Thái Tử mang dòng m.á.u Liễu gia, điều này đối với Tào gia ta tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Nhưng hiện tại, dường như ta đột nhiên có thêm hai lựa chọn.
Một là vị Công Chúa thần bí khó lường.
Một là huyết mạch còn sót lại của Hiền vương.
Sau khi Công Chúa rời đi, ta ngồi lặng lẽ suy nghĩ rất lâu.
Huyền Tú không cho ta đến vào đêm nay, nếu ta cứ đến, ắt sẽ trở mặt với Huyền Tú; còn nếu không đi, thì cũng khó mà có được lòng tin của Công Chúa.
Ta buộc phải đưa ra lựa chọn.
Nhưng thật ra, gạt bỏ hết lợi ích được mất, thì ít nhất đêm nay, ta vẫn sẽ chọn Công Chúa.
Nàng vì ta mà đi gặp Huyền Tú, nhằm dẹp yên tranh chấp giữa đế hậu, bảo vệ sinh mạng những người vô tội trong cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/van-co-cua-cong-chua-jsxm/tao-thua-nguoc-loi-5.html.]
Một nhân vật luôn ôm củi sưởi ấm cho người khác, sao có thể để một cô gái chết cóng trong gió tuyết.
Dù nàng có đối phó được Huyền Tú hay không, cũng không phải lý do để ta khoanh tay đứng nhìn nàng lâm vào hiểm cảnh.
Tào Thừa của Tào gia, vốn đã chẳng có thể giữ lại gì nhiều cho bản thân.
Ta đưa Công Chúa trở về từ Quốc Sư phủ, đồng thời báo cho nàng biết tin Quý Phi đã mang thai.
Nếu nàng muốn đoạt lấy ngai vàng, thì Liễu Hoàng Hậu chính là đối thủ đầu tiên.
Ta tin nàng nhất định biết cách lợi dụng tin tức này để đối phó với Liễu Hoàng Hậu.
Ánh mắt Huyền Tú nhìn ta đầy phẫn nộ, nhưng có lẽ cũng chỉ đến thế thôi.
Thủ đoạn của Huyền Tú, nhiều lắm cũng chỉ gây thêm chút phiền phức, không thể tổn hại đến căn cơ của Tào gia.
Vừa khéo, ta có thể nhân cơ hội này mà rút khỏi đám bùn nhơ cung đình, chuyên tâm điều tra thân phận vị Công Chúa thần bí kia, cùng với đứa con chưa từng lộ mặt của Hiền vương.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Thủ lĩnh Cửu Hà Trại họ Trần, giương cao cờ Hiền vương, trong vùng Cửu Hà còn có một vị đại phu tên Trần Niệm Vi.
Việc điều tra này thuận lợi đến mức đáng ngạc nhiên.
Vị Công Chúa kia đường hoàng bước vào cung, hoàn toàn không hề che giấu thân thế.
Nàng lấy danh nghĩa tế phẩm, không ai bận tâm cũng là lẽ thường tình.
Nhưng nàng mưu đồ việc lớn, sao có thể bỏ sót chi tiết quan trọng như vậy?
Vậy nên, thân phận bại lộ, hẳn cũng nằm trong kế hoạch của nàng.
Với tính cách của bệ hạ, nếu biết con gái mình nhận một tên hải tặc theo phe Hiền vương làm cha, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
Đến lúc đó, dù có phải trả giá thế nào cũng sẽ đánh dẹp Cửu Hà Trại.
Nói cách khác, trong quân đội triều đình đã sớm cài cắm quân cờ của Cửu Hà Trại.
Hơn nữa, kẻ đó còn giữ chức vụ không thấp.
Ta tra xét kỹ càng thông tin của tất cả tướng lĩnh trong quân.
Có một người tên Thôi Diệu, thăng tiến thần tốc, chỉ trong hai ba năm đã leo lên chức Phó tướng. Địa vị cao như vậy, tuyệt đối không thể là chuyện tình cờ.
Cửu Hà Trại rốt cuộc dựa vào ai để đưa người này lên vị trí cao như vậy?
Có thể che mắt được biết bao nhiêu người ở Kinh Thành, đáp án đã hiện rõ.
Chính là Lạc gia...
Ta nhớ, năm đó Lạc gia có một công tử từng rơi vào tay hải tặc, Lạc gia hao tổn biết bao công sức mới cứu được người trở về.
Lạc Thế Thu, hoá ra chính là hậu nhân của Hiền vương.
Hay cho chiêu "giấu trời qua biển".
Xem ra, Công Chúa biết về lễ tế thần, chưa hẳn là lỗi của Liễu Vân Sơ, rất có thể là Lạc Thế Thu cung cấp tin tức.
Chỉ là không ngờ giữa Công Chúa và hậu nhân Hiền vương lại có mối quan hệ mật thiết đến vậy.
Ta nghĩ, ta cần phải gặp Lạc Thế Thu một lần, xem thử hắn với Công Chúa rốt cuộc là chung đường hay khác lối.
Ta bắt đầu tiếp cận Lạc Thế Thu, hữu ý vô tình nhắc đến thân phận của hắn, bày tỏ ý nguyện quy phục.
Lạc Thế Thu rất bình tĩnh, từ đầu đến cuối không thừa nhận, nhưng cũng không cự tuyệt giao thiệp với ta.
Tuy nhiên, cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch.
Ít nhất, ta đã nhìn ra hắn và Công Chúa không chung một đường.
Vị Công Chúa kia, quả thực đang vì bản thân mà tranh đoạt ngai vàng.
Nàng thật sự có một trái tim tự do và không sợ hãi.