VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Niệm Niệm - Nửa Đầu Nguyện Vọng (Hết)
Cập nhật lúc: 2025-05-06 13:22:41
Lượt xem: 278
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy năm không gặp, Vi Vi đã trở nên trầm ổn và chín chắn, từng cử chỉ đều toát lên vẻ tự tin và ung dung.
Thấy tôi, nàng vẫy tay gọi: "Tỷ tỷ, tỷ đã về rồi."
Về tới Cửu Hà Trại, tôi lập tức ngừng uống thuốc.
Vào một buổi chiều ấm áp, tôi kéo chiếc ghế bập bênh ra, nằm đong đưa thư giãn.
Ánh nắng rọi lên người tôi, ấm áp vô cùng.
Từ khi xuyên đến thế giới này, trừ bốn năm sống ở thôn quê, tôi chưa từng có ngày nào được thảnh thơi thế này.
Suy cho cùng, tôi cũng chỉ là một kẻ xuyên không bình thường.
Lợi thế duy nhất của tôi, chính là bỏ qua quãng thời gian trưởng thành.
Nhưng đối mặt với những khó khăn trùng trùng của thời đại này, điều tôi có thể làm, chỉ là ép bản thân không ngừng suy nghĩ, phân tích tính cách người khác, tìm kiếm những điểm có thể lợi dụng.
Cố gắng hết sức tính toán mọi biến số, sắp xếp mọi chuyện thật chu toàn.
Nhưng tôi dù sao cũng không phải toàn trí toàn năng, hiện tại đã là cực hạn mà tôi có thể làm được.
Vi Vi kéo một chiếc ghế gỗ, ngồi đối diện tôi.
Ánh nắng khiến tôi hơi chói mắt, nhìn không rõ dáng vẻ của nàng.
Tôi bắt đầu kể cho nàng nghe tất cả những gì mình biết.
"Hoàng Đế bất tài vô đức, lại kiêu căng tự phụ, chỉ cần vài câu nịnh nọt là có thể chiếm được lòng tin. Nhưng ông ta tuyệt đối không phải kẻ trọng tình trọng nghĩa, chỉ một lời bất hoà sẽ lập tức trở mặt vô tình, tuyệt đối không được kỳ vọng gì ở ông ta."
"Liễu Hoàng Hậu hành sự tàn nhẫn, chỉ có đối với hai đứa con của mình là quý như trân bảo. Chỉ cần khiến bà ta tin muội là Công Chúa, lại có thể chữa khỏi bệnh tim, thì sẽ dễ dàng hạ sát."
"Huyền Tú ngông cuồng ngạo mạn. Liễu Vân Sơ nhu nhược bất tài. Lạc Thế Thu tâm địa độc ác. Tào Thừa mưu mô sâu hiểm, giả nhân giả nghĩa, nguỵ quân tử vô sỉ ra vẻ đạo mạo... Những kẻ này, muội chỉ có thể lợi dụng, tuyệt đối không thể trao chân tình."
Vi Vi không nhịn được cười: "Sao chỉ riêng Tào Thừa bị tỷ mắng nhiều vậy?"
Tôi đáp: "Ta nghĩ, rất có thể muội sẽ thích hắn, nên ta phải nói xấu hắn nhiều một chút."
Vi Vi lắc đầu: "Trong lòng ta, không ai quan trọng hơn tỷ tỷ."
Tôi bật cười: "Ta đã để lại cho muộn bốn người, lần lượt là Thảo Nhi, Thôi Diệu, đại ca và Thẩm phu nhân."
"Nhưng bốn người này, muội tuyệt đối không được chủ động liên hệ. Nếu Kinh Thành có biến, Thẩm phu nhân sẽ đưa tin cho muội, nhưng không thể nhờ bà ấy giúp thêm. Thảo Nhi là con đường lui ta chuẩn bị cho muội, nếu việc không thành, nàng sẽ mang muội rời đi."
Vi Vi nghiêm túc gật đầu.
Tôi lại nói tiếp: "Ngoài ra còn mấy điểm muội cần nhớ kỹ."
"Huyền Tú đối với Công Chúa cố chấp rất sâu. Lấy thân phận của hắn, phương pháp không gây chú ý nhất để ép Hoàng Đế nhận lại Công Chúa chính là tế lễ. Nhưng mục đích cuối cùng của Huyền Tú là diệt trừ mối hoạ, chưa chắc sẽ giữ muội đến lễ tế thần. Nên sau khi vào cung, việc đầu tiên muội cần làm là bắt giữ trái tim Huyền Tú."
Tôi lấy dây kết hoa mai Huyền Tú tặng, đưa cho Vi Vi.
"Đại ca dẫn binh vào Kinh Thành, chính là then chốt thắng bại của ván cờ này. Muội cần một đối thủ đủ thông minh, vạch trần thân thế của muội vào đúng thời điểm thích hợp, khiến Hoàng Đế ra lệnh xuất chinh. Đối thủ đó khả năng cao là Tào Thừa. Nhưng tuyệt đối không thể để Tào Thừa phát hiện thân phận của đại ca. Đây là chuyện thứ hai."
"Cuối cùng, trước khi cục cờ đã định, phải đảm bảo an toàn cho Liễu Vân Sơ."
"Chi tiết cụ thể, chỉ có thể dựa vào muội tuỳ cơ ứng biến."
Vi Vi mỉm cười gật đầu: "Tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định không phụ lòng tỷ."
Tôi nghiêm giọng: "Ta muốn muội phải sống. Thua cũng được, nhưng nhất định phải sống. Chỉ cần muội còn sống, mới không phụ lòng ta."
Trên thế gian này, nếu tôi chỉ có thể cứu một người, thì người đó mãi mãi sẽ là Vi Vi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/van-co-cua-cong-chua-jsxm/niem-niem-nua-dau-nguyen-vong-het.html.]
Đứa em gái mà số phận đã đan xen với tôi từ khi lọt lòng.
Chỉ nói vài câu, tôi đã cảm thấy mệt mỏi.
Cơn buồn ngủ ập tới, đầu óc tôi bắt đầu choáng váng.
Tôi xoa trán, cố gắng gượng dậy: "Mấy năm nay, cha càng lúc càng sa sút, muội phải thường xuyên an ủi ông ấy."
Vi Vi khẽ đáp một tiếng.
"Đại ca cũng đã đến tuổi thành thân, chỉ vì ta mà chậm trễ. Muội thay ta để ý giúp huynh ấy một chút."
Vi Vi lại đáp một tiếng.
"Nếu muội gặp được người mình thật sự thích cũng không sao, chỉ cần đừng để bản thân chịu thiệt thòi."
Lần này, lời đáp của Vi Vi đã nghẹn ngào.
Nàng rơi nước mắt.
Tôi cố gắng nâng tay, muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng toàn thân không còn chút sức lực, không thể ngồi dậy nổi.
Sớm biết vậy, tôi đã không nên nằm trên ghế bập bênh.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể nói: "Đừng khóc."
Tôi cười trêu nàng: "Thiên tài tuyệt đỉnh như tỷ tỷ đây phải chết sớm một chút, để người đời mãi mãi tiếc thương, ngàn năm tưởng nhớ."
Vi Vi cố kéo khoé môi, nhưng lại không cười nổi.
Tôi thở dài: "Xem ra, ta phải bổ sung thêm một chuyện."
"Muội biết không? Cả đời này của ta sợ nhất có hai việc: một là người bình thường đột nhiên trở nên thông minh ở phút cuối, hai là kẻ thông minh trong chuyện nhỏ lại bất ngờ hồ đồ."
Tựa như Trương Tiểu Thuý năm đó, lại như Trần Niệm Vi hiện giờ.
"Vi Vi, ta muốn muội sau khi ta chết, phải nghiền nát thi thể ta thành tro, đảm bảo thân phận hai ta không chút sơ hở, không để lại dấu vết."
Việc hợp nhất thân phận là cốt lõi của ván cờ này, với trí thông minh của Vi Vi, nhất định hiểu được tầm quan trọng trong đó.
Vi Vi giọng run run gọi một tiếng "tỷ tỷ", hồi lâu mới đáp một tiếng "Được".
Tôi lại ép nàng: "Ta muốn muội thề. Nếu muội không làm được, linh hồn ta sẽ vĩnh viễn bị giam nơi địa ngục, không được siêu sinh."
Vi Vi từ từ giơ ba ngón tay, cố nuốt nghẹn ngào, ép giọng mình trở nên kiên định.
"Ta thề."
Lúc này tôi mới yên lòng.
Em gái tôi không giống với bất cứ ai trên đời, nàng có nội tâm kiên cường và linh hồn tự do.
Nàng là đoá hoa mai bằng thép và m.á.u do chính tay tôi vun trồng.
Mặt trời ngả về Tây, bóng tối dần dần bao phủ lấy tôi. Tôi bắt đầu thấy lạnh, mí mắt cũng trĩu nặng.
Trong cơn mê man, tôi thấy ánh nắng chiếu lên đầu Vi Vi, khiến nàng rực rỡ chói mắt, tựa như đang đội một chiếc vương miện.
Em gái ngoan của tôi, mong rằng từ đây, tương lai của nàng sẽ như diều gặp gió, con đường nàng đi sẽ bằng phẳng, không chút quanh co.
Còn tôi... chỉ có thể đi cùng nàng đến đây thôi.
▂ ▃ ▅ ▆ █THIÊN PHONG TỰ TUYẾT█ ▆ ▅ ▃ ▂