VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Niệm Niệm - Nửa Đầu Nguyện Vọng (9)
Cập nhật lúc: 2025-05-05 14:08:52
Lượt xem: 317
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi vừa dạy Vi Vi y thuật, vừa để nàng thực hành bằng những việc trong trại.
Nàng học rất chăm chỉ, lại vô cùng thông minh, học đâu hiểu đó.
Học được một thời gian, nàng hỏi tôi một vấn đề.
"Tỷ tỷ, trong trại có một nhóm con trai, mỗi ngày bọn họ cùng nhau chơi đùa. Ta cũng muốn chơi cùng, nhưng bọn họ chê ta là con gái, không chịu dẫn ta theo. Ta phải làm sao để hoà nhập với bọn họ?"
Tôi hứng thú hỏi: "Muội nhất định phải chơi với bọn họ sao?"
Vi Vi đáp: "Đương nhiên, chúng ta cùng sống trong một trại, ta không thể né tránh bọn họ được."
Tôi nói: "Đã là một tập thể, ắt có một người cầm đầu, muội có nhận ra ai là thủ lĩnh không?"
Vi Vi gật đầu.
Tôi dặn: "Hãy chuẩn bị ba loại lễ vật: quà hạ đẳng chỉ cần có lệ, quà trung đẳng bình thường, quà thượng đẳng thì phải khiến người ta không thể từ chối. Ngoài ra, còn cần chuẩn bị một món quà đặc biệt, độc nhất vô nhị."
"Người đứng đầu không được nhận quà, còn những người khác thì mỗi người một phần trung đẳng."
Vi Vi như đã hiểu ra. Một ngày sau, nàng lại đến hỏi tôi.
"Người đứng đầu không được quà nên rất tức giận, bọn họ đều không chịu nhận quà của ta, nhiều người còn buông lời ác ý."
Tôi nói: "Ghi nhớ những ai nói xấu muội, còn những ai không nói xấu thì tặng cho họ quà thượng đẳng."
Vài ngày sau, Vi Vi lại nói: "Những người nhận được quà thượng đẳng đã bắt đầu khuyên nhủ người đứng đầu. Có vài người từng nói xấu ta cũng tới xin lỗi."
Tôi nói: "Người nào khuyên nhủ thủ lĩnh thì tiếp tục tặng quà thượng đẳng. Người chưa từng nói tốt hay xấu thì tặng trung đẳng. Người đã xin lỗi thì tặng hạ đẳng. Ai vừa nói xấu vừa không xin lỗi thì không cần tặng gì cả."
Lại một ngày khác, Vi Vi nói: "Nhóm đó đã chia rẽ, nhưng ta không muốn như vậy."
Tôi bảo: "Đợi đến khi thủ lĩnh không chịu đựng nổi nữa, hãy đưa món quà đặc biệt cho hắn. Muội có thể dỗ dành hắn, thậm chí nói với hắn rằng: 'Ta cũng không biết chuyện sẽ thành ra thế này, ta chỉ là thích ngươi mà thôi.'"
Vi Vi nói: "Nhưng ta đâu có thích hắn."
Tôi cười: "Ngươi nghĩ thích là gì?"
Vi Vi im lặng, tôi nói tiếp: "Chỉ là một câu nói nhẹ như gió mà thôi."
Vi Vi dường như đã hiểu. Vài ngày sau, nàng nói: "Ta đã hoà nhập với bọn họ rồi, mọi người cũng làm lành rồi."
Tôi nói: "Muội có thể ngừng tặng quà được rồi."
Vi Vi hỏi: "Như vậy sẽ không gây bất mãn sao?"
Tôi hỏi ngược lại: "Họ sẽ bất mãn với ai? Với muội, hay với người thủ lĩnh cũ kia?"
Con người chỉ thích trách móc kẻ yếu vì không đủ ngoan ngoãn, khiến cả tập thể cùng chịu thiệt thòi.
Sau đó, Vi Vi nói: "Ta đã trở thành thủ lĩnh mới của bọn họ. Bọn họ thừa nhận ta, tôn kính ta. Ta thật sự đã hoà nhập rồi, chỉ là quá trình không giống như ta tưởng."
Tôi hiểu ý của Vi Vi.
Nàng từng cho rằng, để được thừa nhận cần phải chân thành, nhưng cuối cùng, nàng chỉ dùng tài nguyên và thủ đoạn.
Cô lập, chia rẽ, lôi kéo, ly gián.
Nàng đạt được mục đích, nhưng đó không phải là hoà nhập thật sự.
Tôi khẽ thở dài, nói: “Không cần tiếc nuối. Muốn lấy chân tâm đổi lấy chân tâm, tiền đề là phải bình đẳng. Tư tưởng trọng nam khinh nữ khiến bọn họ không bao giờ coi muội là người ngang hàng, cho nên từ đầu đã định sẵn muội không thể thật sự hoà nhập với bọn họ.”
Tôi hiểu lý do vì sao Vi Vi muốn hoà nhập với bọn họ.
Nàng muốn thông qua việc ảnh hưởng những đứa trẻ này, để ảnh hưởng đến những người lớn sau lưng bọn họ.
Nhưng ở thời đại này, cha và con không bình đẳng, lời trẻ con vốn không có sức thuyết phục.
Vậy nên, nàng đã định sẵn sẽ thất bại.
Quả nhiên, qua một thời gian, Vi Vi lại tìm đến tôi, vẻ mặt có chút do dự.“Tỷ tỷ, hình như ta đã đi sai đường rồi.”
Tôi cũng bật cười, nói: “Có vài cửa ải không thể tránh khỏi, chỉ có thể đối mặt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/van-co-cua-cong-chua-jsxm/niem-niem-nua-dau-nguyen-vong-9.html.]
“Muốn kinh sợ kẻ khác, khiến họ nghe lời muội, vừa phải có lễ có tiết, vừa phải nắm bắt được tâm lý đối phương, nắm bắt được điều mà đối phương khát cầu, một đòn trúng đích.”
Năm đó, một câu nói của Lạc Thế Thu: "đưa hắn về, chức quan Kinh Thành tuỳ ý chọn", đã đủ doạ người.
Ngay cả tôi cũng từng lầm tưởng rằng Lạc gia một tay che trời.
Mãi đến sau này, tôi yêu cầu Lạc gia cài cắm hai người vào triều đình, kết quả Lạc gia tay chân lúng túng, sợ bị Hoàng Đế biết được.
Tôi mới hiểu ra, ngày đó Lạc Thế Thu cũng chỉ là khoác lác mà thôi.
Lạc gia, kỳ thực cũng chẳng có bao nhiêu thế lực.
Vi Vi khiêm tốn thỉnh giáo: “Tỷ tỷ, dạy ta đi.”
Tôi xắn tay áo, nhấc ấm trà rót một chén, đẩy về phía nàng, gõ nhẹ hai cái lên mặt bàn.“Uống chén rượu này, ta sẽ dạy muội.”
Vi Vi nghi hoặc hỏi: “Rượu?”
Tôi cười trêu: “Chưa từng thấy qua phải không? Đây là rượu phiên bang Tây Vực, ủ lâu năm, màu sắc trong suốt, hậu vị ngọt mát, hơn nữa rượu này uống không say, trẻ nhỏ cũng có thể uống. Ở Tây Vực cũng là vật ngàn vàng khó cầu. Đây là ta vớt được từ tay Huyền Tú.”
Vi Vi mang vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn nâng chén uống cạn.
Sau khi uống xong, nghi hoặc dần tan, thần sắc trở nên bình tĩnh ung dung, còn tán thưởng: “Không hổ là rượu phiên bang Tây Vực, quả thật khác biệt.”
Tôi mỉm cười nhìn nàng: “Học được chưa?”
Đương nhiên, đây chẳng phải rượu phiên bang gì cả, chỉ là một chén trà bình thường thôi.
Vi Vi gật đầu: “Học được rồi.”
Tôi cười càng tươi: “Vậy ta sẽ dạy muội điều thứ hai.”
Sắc mặt Vi Vi bỗng thay đổi, ôm bụng, gương mặt dần đỏ bừng.
“Chuyện thứ hai là, đồ người khác đưa, đừng tuỳ tiện ăn uống.”
Tôi thở dài một tiếng, “Võ công cái thế cũng sợ d.a.o phay mà thôi.”
Vi Vi đã chẳng nghe lọt tai nữa, vội vội vàng vàng chạy đi tìm nhà xí.
Tôi tựa vào ghế, phơi nắng.
Ước chừng một nén nhang sau, Vi Vi quay về.
Nàng mặt mày âm trầm, nhìn tôi nghiêm túc nói: “Tỷ tỷ, sau này đừng làm vậy nữa.”
Không khí xung quanh trở nên nặng nề.
Vi Vi… nổi giận rồi?
Có lẽ, dùng thuốc xổ quả thực hơi quá tay.
Tôi cũng nghiêm túc đáp: “Được.”
Vi Vi bỗng nhiên nở nụ cười, hỏi tôi: “Tỷ tỷ, ta học có tốt không?”
Tôi không nhịn được đưa tay lên trán.
Quả nhiên là dạy giỏi đồ đệ, đói c.h.ế.t sư phụ.
Tôi vậy mà lại bị nàng gài bẫy một phen.
Có điều, Vi Vi trưởng thành nhanh như vậy, tôi cũng yên tâm phần nào.
Mấy ngày gần đây, tôi đã cảm nhận được cơ thể mình đang suy kiệt.
Tôi thường xuyên mệt mỏi, mê ngủ, thậm chí đôi khi còn xuất hiện tình trạng mất trí nhớ ngắn hạn.
Tôi biết rất rõ, sinh mệnh của tôi đã bắt đầu tàn lụi.
Vì thế, tôi cùng Vi Vi lập một ước định: Nếu tôi chết, nàng phải tiếp tục thay tôi bước tiếp.
Vi Vi lại khóc, nàng dường như nghĩ đó là tâm nguyện cuối cùng của tôi, nên không chút do dự nhận lời.