Sau vài giây giãy giụa, Huyền Tú khó nhọc mở miệng: "Cứu ta..."
Tôi đảo mắt nhìn quanh, rồi chỉ tay vào mũi mình, cho hắn một ánh mắt kiểu như: "Ngươi đang gọi ta sao?"
"Ngươi mặc đạo bào Huyền Môn, lại còn cầu ta cứu? Chẳng lẽ không biết, Trần Niệm Vi này xưa nay không cứu kẻ tin thần sao?"
Gặp được Huyền Tú ở đây, chính là cơ duyên trời ban cho tôi.
Tôi không chỉ muốn khắc sâu hình ảnh Trần Niệm Vi vào lòng hắn, khiến hắn suốt đời khó quên, mà còn phải khiến hắn không dám để lộ thân phận trước mặt tôi.
Huyền Tú đáp: "Ta không tin thần, ta bái nhập Huyền Môn chỉ vì cầu đường sống."
Khi hắn nói không tin thần, giọng điệu bình thản, không hề do dự.
Đủ để thấy, vị Thần Tử Huyền Môn này, thật sự không tin thần.
Thật mỉa mai.
Tôi vẫn ra tay chữa trị cho Huyền Tú.
Huyền Môn đã dựng nên một vị thần, Huyền Tú c.h.ế.t ở đây chẳng có ý nghĩa gì.
Hắn phải c.h.ế.t trước ánh mắt vạn người, mới có thể kéo một vị thần từ trên trời xuống.
Để kéo dài thời gian tiếp xúc với Huyền Tú, tôi không lập tức chữa khỏi cho hắn.
Khi giải độc rắn, tôi cố ý làm ra đủ trò kỳ quặc, xoay Huyền Tú thành đủ loại tư thế, mấy lần suýt tức chết.
Hắn giận dữ chất vấn tôi có phải cố ý hành hạ hắn hay không.
Tôi mặt không đổi sắc đáp: "Đừng quấy, đây đều là phương pháp trị liệu bình thường. Trong mắt đại phu, bệnh nhân chỉ là một khối thịt thôi."
Giày vò gần một tháng, Huyền Tú đã hoàn toàn quen với mấy chiêu trò của tôi.
Chỉ cần thấy tôi, lập tức phối hợp, ngoan ngoãn bày ra tư thế cho tôi kiểm tra.
Tôi cũng đã kéo dài đủ lâu, thấy thời cơ chín muồi, bèn chữa khỏi cho hắn, rồi bảo: "Ta phải về nhà rồi."
Huyền Tú bị sự thay đổi đột ngột này làm sững người: "Ngươi phải đi sao?"
Tôi nhìn Huyền Tú từ trên xuống dưới: "Ngươi đã khỏi rồi, tất nhiên ta phải đi thôi. Nhưng mà, nhìn ngươi xinh xắn thế này, hay là theo ta về nhà đi. Đợi ta lớn lên sẽ cưới ngươi làm phu quân, đảm bảo cho ngươi ăn ngon mặc đẹp."
Huyền Tú vậy mà do dự một lúc, rồi mới đáp: "Ta cũng phải trở về Huyền Môn, ta còn phải g.i.ế.c một người."
Tôi kéo dài tiếng "ồ" một cách lười biếng, lộ vẻ chán ghét: "Trở về Huyền Môn à? Vậy sau này núi cao sông dài, không hẹn gặp lại ~"
Huyền Tú dò hỏi: "Tại sao ngươi ghét Huyền Môn đến vậy?"
Tôi cười khẩy: "Thiên hạ loạn lạc, Huyền Môn chính là kẻ đầu sỏ. Huyền Môn chẳng có ai tốt cả, nhất là cái tên Thần Tử Huyền Tú ấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/van-co-cua-cong-chua-jsxm/niem-niem-nua-dau-nguyen-vong-7.html.]
"Rõ ràng đã dự đoán được đại dịch, lại không chịu phòng bị từ trước, để mặc dịch bệnh hoành hành, muốn mượn cơ hội nâng cao danh tiếng. Tưởng thiên hạ mù hết rồi, không nhìn thấu được tâm tư bẩn thỉu đó của hắn?"
"Huyền Môn làm nhiều điều bất nghĩa, diệt vong chỉ là chuyện sớm muộn. Mà cái tên Thần Tử ấy, đáng bị c.h.é.m ngàn vạn đao."
Tôi ngẩng đầu nhìn Huyền Tú, đổi giọng nhẹ nhàng: "Ừm, ngươi là ngoại lệ."
Sắc mặt Huyền Tú trầm xuống, lời sắp nói lại nuốt trở vào.
Hắn tháo xuống một cái dây kết hoa mai đeo bên hông, đưa cho tôi: "Nếu sau này ngươi gặp khó khăn, cứ cầm vật này đến Huyền Môn tìm ta, ta sẽ bảo vệ ngươi."
Ở giữa dây đeo có xâu một viên châu xoay tròn, đối diện ánh sáng mặt trời, có thể thấy một chữ "Tú".
"Mạnh miệng thật đấy!"
Tôi nhận lấy, nghịch viên châu trong tay, nói thẳng: "Tú nhi, ngươi không phải chính là Thần Tử Huyền Tú đó chứ?"
Huyền Tú lập tức phủ nhận: "Sao có thể chứ? Chỉ là trùng hợp thôi. Ta tên là Lâm Tú."
Hắn lại hỏi: "Ta có thể nhìn thấy dung mạo ngươi không?"
Tôi làm ra vẻ khó xử vài giây, rồi tháo khăn che mặt, lộ ra gương mặt sưng đỏ đến biến dạng.
"Không may, ta bị dị ứng."
Huyền Tú kinh ngạc, nhưng không hề tỏ vẻ ghét bỏ.
"Cũng không sao, sau này nếu có cơ hội gặp lại, ta nhất định sẽ nhận ra ngươi."
Tôi đùa: "Được thôi, nếu lúc đó ngươi không nhận ra, thì phải trả mạng lại cho ta."
Huyền Tú đáp: "Được."
"Thái độ không tệ." Tôi khen ngợi, "Vậy ta tiết lộ cho ngươi một bí mật nữa."
Tôi nhanh chóng vén vạt áo bên trái, cho hắn nhìn thoáng qua.
"Ta có một bớt hình hoa mai ở đây."
Huyền Tú mỉm cười gật đầu: "Vậy ta chắc chắn sẽ nhận ra ngươi."
Tôi và Huyền Tú cứ thế chia tay.
Nếu năm đó hắn không muốn g.i.ế.c tôi, thì hôm nay tôi cũng sẽ không nhận ra hắn, cũng không lừa hắn một vố đau thế này.
Quả thật là nhân quả tuần hoàn, vận mệnh kỳ diệu.
Sau khi trở về trại, Vi Vi vừa khóc vừa nói với tôi, mẹ đã nhiễm bệnh dịch qua đời, Trần Tam Cẩu dường như cũng già đi mấy tuổi.
Tôi đã bỏ lỡ cơ hội gặp mẹ lần cuối.
Người mà tôi muốn bảo vệ, lại ít đi một người.