VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Niệm Niệm - Nửa Đầu Nguyện Vọng (2)
Cập nhật lúc: 2025-05-04 11:55:47
Lượt xem: 417
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mẹ ôm tôi chạy khỏi nơi đó.
Vì trời đã tối, cổng thành cũng đóng, bà chỉ đành đưa tôi trốn vào một ngôi miếu đổ nát, định đợi trời sáng sẽ ra ngoài thành.
Trong miếu còn có một đôi vợ chồng dắt theo một đứa bé trai.
Người vợ bụng đã lớn, người chồng thì trông chừng bà.
Mẹ tôi không trò chuyện với họ, chỉ ôm tôi vào một góc, cho tôi b.ú sữa.
Tôi nhịn nhục uống xong bữa sữa này.
Cảm ơn lời mời trải nghiệm xuyên thai, cảm giác vô cùng tệ, đề nghị cấm hẳn thể loại này.
Chẳng bao lâu, người phụ nữ kia bỗng ôm bụng thét lên một tiếng.
Bà ấy sắp sinh.
Người đàn ông hoảng hốt: "Không phải còn chưa đến ngày sao, sao lại sinh rồi?"
Tôi nhìn qua, bụng bà ấy lớn hơn thai phụ bình thường, chắc chắn là song sinh.
Song sinh chuyển dạ sớm cũng là chuyện dễ hiểu.
Có điều có vẻ họ không biết, không chuẩn bị trước.
Lần này e là một xác ba mạng.
Người đàn ông nhanh chóng tỉnh táo lại, nói với đứa bé trai: "Đại Ngưu, con ở lại với mẹ, ta đi tìm người đỡ đẻ."
Nhưng bây giờ đêm khuya, đi đâu tìm người đỡ đẻ?
Tiếng hét của người phụ nữ ngày càng lúc càng lớn, còn người đàn ông chạy đi chạy lại mấy lần đều không có kết quả.
Tôi cảm nhận được cánh tay mẹ ôm tôi đang run lên.
Bà đấu tranh nội tâmhồi lâu.
Cuối cùng, bà đặt tôi xuống, đi tới trước mặt đôi vợ chồng kia: "Ta là đại phu, để ta giúp."
Dưới sự chỉ huy của mẹ, hai cha con liền bận rộn phối hợp.
Chẳng mấy chốc, hai tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Hai đứa trẻ, một trai một gái, là long phượng thai.
Cô bé là tỷ tỷ, cậu bé là đệ đệ.
Người đàn ông kéo đứa con trai lớn tới trước mặt mẹ tôi, dập đầu lạy tạ.
Mẹ tôi bị hành động đó làm cho hoảng hốt.
Người đàn ông nói: "Ta tên Trần Tam Cẩu, đây là thê tử Trương Tiểu Thuý và trưởng tử Trần Đại Ngưu. Đại ân nhân, ngài đã cứu cả nhà ta."
Ánh mắt ông nóng rực: "Ân nhân, ngài là đại phu, có học vấn hơn chúng ta. Nếu không chê chúng ta quê mùa, xin ngài hãy đặt tên cho hai đứa nhỏ này."
Mẹ tôi rõ ràng lúng túng.
Tôi đột nhiên thấy hơi khó chịu. Mẹ tôi còn chưa kịp đặt tên cho tôi, vậy mà lại phải đặt tên cho con của người khác trước?
Người ta vẫn nói, đứa trẻ biết khóc thì mới có sữa uống, tôi có nên khóc một trận không?
Nhưng mà... cái nhà này, ngay cả tên cũng tuỳ tiện thế kia...
Thôi, nhường cho họ vậy.
Mẹ tôi nghĩ một lúc rồi nói: "Con gái gọi là Trần Niệm Vi, con trai gọi là Trần Niệm Tích, được không?"
Trần Tam Cẩu liên tục gật đầu: "Được, hay lắm, rất hay!"
Tôi đờ người, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng.
Mẹ tôi đã lấy tên tôi hồi kiếp trước, đặt cho người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/van-co-cua-cong-chua-jsxm/niem-niem-nua-dau-nguyen-vong-2.html.]
Trong khoảnh khắc đó, tôi với cô bé kia như bỗng nhiên sinh ra một mối liên kết kỳ lạ.
Thật đúng là trùng hợp.
Không khí trong ngôi miếu hoang cũng dần trở nên dễ chịu hơn. Trần Tam Cẩu nửa đùa nửa thật mà nói: "Cũng kỳ lạ thật, hôm nay ngoài kia có rất nhiều người của Huyền Môn canh giữ ngoài cổng thành. Hình như đang tìm một phụ nhân bồng theo đứa nhỏ. À không, hình như là tìm đứa nhỏ của một phụ nhân."
Mặt mẹ tôi lập tức trắng bệch, Trương Tiểu Thuý nhận ra khác lạ, dè dặt hỏi: "Ân nhân, bọn họ đang tìm mẹ con ngài phải không?"
Không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề, cả ngôi miếu im ắng suốt một lúc lâu.
Trương Tiểu Thuý dường như đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hạ quyết tâm: "Ân nhân, ngài cứu giúp con ta, ta nhất định sẽ cứu con của ngài."
"Đứa bé của ngài lâu rồi không khóc, ắt có điều thần kỳ."
Nói xong, bà ấy cầm lấy cây kéo, đ.â.m thẳng vào bụng, mổ toạc bụng mình ra: "Hãy giấu đứa bé vào bụng ta, theo t.h.i t.h.ể ta rời khỏi thành."
Mọi người đều c.h.ế.t lặng.
Trương Tiểu Thuý chỉ vào mẹ tôi, nói với Trần Tam Cẩu: "Tam Cẩu, từ giờ trở đi, ta là muội muội của ngươi, ngài ấy mới là thê tử của ngươi, Trương Tiểu Thuý."
Rồi lại quay sang nói với con trai lớn: "Đại Ngưu, mau dập đầu với mẫu thân con đi."
Cuối cùng, bà ấy nhìn mẹ tôi, nhẹ nhàng nói: "Ân nhân, đây là lựa chọn của ta."
Cảnh tượng trở nên vô cùng hỗn loạn, trong không gian tràn ngập tiếng nức nở.
Mẹ tôi nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào thề thốt: "Ta nhất định sẽ xem con của ngươi như con ruột của mình."
Trương Tiểu Thuý nhắm mắt lại, như thể cái c.h.ế.t đối với bà ấy chỉ là chuyện nhỏ bé không đáng kể.
Mẹ tôi dùng một ấm nước sôi, huỷ hoại dung mạo của mình.
Rất nhanh sau đó, tôi lại một lần nữa chìm trong bóng tối chật chội, ngột ngạt.
Tâm trạng lúc ấy, thật khó mà diễn tả.
Cái thân xác chẳng sống được bao lâu này có đáng để họ trả một cái giá lớn đến thế để bảo vệ không?
Huống hồ, tôi thì an toàn rồi, nhưng còn đứa bé gái kia, người chỉ ra đời muộn hơn tôi vài canh giờ, lại còn mang tên giống tôi, làm sao có thể thoát khỏi tai mắt của Huyền Môn?
Trẻ sơ sinh đâu có dễ phân biệt như vậy.
Nếu thật sự dễ dàng phân biệt, thiên hạ đã không có nhiều vụ ôm nhầm con đến thế.
Con bé sẽ trở thành thế thân c.h.ế.t thay cho tôi.
Tôi không biết là bọn họ chưa tính đến điều đó, hay là đã ngầm đồng thuận mà không nói ra.
Nhưng tôi chẳng thể làm được gì.
Đáng chết, cái trò thai xuyên này.
Trần Tam Cẩu kéo theo một chiếc xe gỗ, chở chúng tôi ra ngoài thành.
Tôi lắng nghe động tĩnh bên ngoài, qua một hồi đối đáp, giằng co.
Rồi tôi nghe thấy giọng nói còn non nớt của Huyền Tú: "Đứa bé này có vết bớt, không phải nó."
Tiểu Niệm Vi sống rồi, ta nghe thấy nàng cười khúc khích.
Chắc cả đời nàng cũng sẽ không biết rằng mình từng có một khoảnh khắc chỉ mành treo chuông như thế.
Còn tôi, thì không cách nào coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tôi mắc nợ nàng.
Bản tính tôi lạnh nhạt, đã nhìn quen sinh ly tử biệt, tự nhận mình chẳng phải người tốt lành gì.
Nhưng ít ra, tôi vẫn là một con người.
Nhưng người thế giới này, không coi người khác là người, cũng không coi mình là người.
Ngột ngạt và vặn vẹo.
Có người kiểm tra xe gỗ, phát hiện chỉ là một thi thể, chửi một tiếng xui xẻo rồi thôi.
Thế là chúng tôi thuận lợi ra khỏi thành.