Ta cùng Thẩm Thời hẹn trước, trong lễ tế thần, lấy tên làm hiệu lệnh, khởi binh tạo phản.
Nếu Huyền Tú thật sự cầu được mưa, lại vừa vặn có thể tạo thế “ý trời định sẵn”.
Nhưng khi ta thấy Trần Niệm Vi ngồi trên đầu thuyền của Thẩm Thời, ta mới chợt tỉnh ngộ.
Thẩm Thời mới là người của nàng.
Ta đã quá tự tin, lại một lần nữa trúng kế của nàng.
Ta biết, ván cờ này ta đã thua.
Một khi Trần Niệm Vi nắm giữ cục diện, nàng tuyệt đối sẽ không cho ta cơ hội trở mình.
Ta không chỉ tự đẩy mình vào chỗ chết, mà còn liên luỵ cả Lạc gia.
Trước khi bị bắt, ta đã uống thuốc độc.
Loại độc này đau đớn gặm nhấm tim gan, phải chịu giày vò ba ngày mới c.h.ế.t được.
Ta đau đến hoa mắt chóng mặt, hôm nay mới thật sự hiểu rõ sự tàn khốc của thứ độc này.
Những năm qua, ta đối với Lạc gia vô cùng khắc nghiệt, Ai phạm sai lầm, ta sẽ bắt kẻ đó uống thứ thuốc độc này, ép Lạc Văn Hiên phải tới nhìn.
Bọn họ hi sinh vì nghiệp lớn của ta, là lẽ đương nhiên.
Mỗi lần nhìn dáng vẻ đau khổ của Lạc Văn Hiên, tâm tình ta lại vô cùng khoan khoái.
Dù sao năm đó, chính ông đã lựa chọn ta.
Vậy nên, ngày hôm nay có đau đớn thế nào, đều là báo ứng của Lạc Văn Hiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/van-co-cua-cong-chua-jsxm/lac-the-thu-khong-con-lua-chon-het.html.]
Nhưng giờ đây, ta đã thua, Lạc gia cũng thua.
Cuối cùng, ta muốn dùng cách này, thử xem có thể giữ được Lạc gia hay không.
Đáng tiếc, Trần Niệm Vi ném cho ta một thanh đao.
Dù ta đã g.i.ế.c nghĩa phụ nàng, nàng đối với ta cũng không có thù hận quá sâu.
Ta đối với nàng, chỉ là một việc cần giải quyết mà thôi.
Nàng quá kiên định, kiên định đến mức dường như mọi chuyện trên đời đều không thể d.a.o động được nàng.
Rõ ràng nàng nhỏ tuổi hơn ta, rốt cuộc làm sao có thể rèn trái tim mình đến mức độ này?
Ta không biết, cũng chẳng còn cơ hội để biết nữa.
Đao rơi trước mặt ta, ta hiểu, ngay cả mong ước bảo toàn Lạc gia, ta cũng không làm được.
Lạc Văn Hiên từng tra tấn ta, cũng từng nuôi dưỡng ta. Ta báo thù Lạc Văn Hiên, giờ cũng đã hết lòng bảo vệ Lạc gia.
Ta và Lạc Văn Hiên, từ nay coi như hoà nhau.
Là con trai của Hiền Vương, cả đời ta vốn không có lựa chọn.
Đi đến hôm nay, vận mệnh đối xử với ta vô cùng tàn nhẫn, cầu gì cũng không được, ta đã quen rồi.
Đã không thể bảo vệ được Lạc gia, vậy thì thôi, cũng chẳng cần chịu thêm tội.
Ta rút đao khỏi vỏ, lưỡi đao lạnh buốt lướt qua cổ mình.
Mẫu thân, Thôi Như tỷ, xin lỗi.
Tiểu Nê Thu đi tìm hai người đây.