VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Lạc Thế Thu - Không Còn Lựa Chọn (6)
Cập nhật lúc: 2025-05-11 07:32:31
Lượt xem: 101
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế lực Lạc gia vẫn luôn bị chèn ép. Rất nhiều người chủ động cắt đứt quan hệ với họ, mà người do Lạc gia sắp xếp cũng cố ý xoá sạch mọi liên hệ với gia tộc.
Người Lạc gia mỗi năm một kín tiếng hơn. Bề ngoài thì không hỏi thế sự, không tham dự tranh đấu.Nhưng việc lớn trong thiên hạ, chẳng có việc gì có thể thoát khỏi mắt bọn họ.
Huyền Tú đề xuất đem Công Chúa đi tế thần.
Trong cung vì vậy dấy lên một đợt tranh đấu mới.
Hoàng Đế buộc phải tìm Công Chúa trong dân gian.
Mà vị Công Chúa được đón về, nghe nói tên là Trần Niệm Vi.
Quả nhiên là nàng.
Những năm qua, ta và nàng luôn duy trì quan hệ hợp tác, chủ yếu là ta tiền, nàng ra người, giúp ta làm một số chuyện không tiện ra mặt.
Nhưng ta vẫn không rõ lập trường thật sự của nàng.
Cửu Hà Trại thì giương cờ Hiền Vương, nhưng ta cảm thấy nàng chưa chắc đã thật tâm làm việc cho ta.
May mắn, Lạc gia vẫn luôn kín tiếng, có lý do để không dính líu vào tranh đấu trong cung, ta còn có thể tiếp tục quan sát tình hình.
Từ khi Trần Niệm Vi trở về, trong cung không lúc nào yên ổn.
Đế hậu bất hoà, Thái Tử phát bệnh, Hoàng Hậu tử vong, Công Chúa bỏ trốn.
Tào Thừa phát hiện thân phận của ta, đã thăm dò ta vài lần.
Nhất định cũng là trò của Trần Niệm Vi.
Ta không tiếp lời hắn, không thể vô cớ dâng điểm yếu của mình cho kẻ khác.
Nếu hắn muốn đứng vào hàng ngũ của ta, phải đưa ra đủ thành ý trước đã.
Quả nhiên, ta đã nhận được tín vật.
Tào Thừa đưa cho ta một bức thư, trong thư nhắc tới quân đội có nội gián của Cửu Hà Trại.
Chỉ tiếc rằng, Tào Thừa đã chết.
Lạc gia từng giúp Cửu Hà Trại đưa người vào quân đội. Nhưng người đó, chẳng được mấy năm đã chết.
Bây giờ đột nhiên lại xuất hiện nội gián, rõ ràng là Trần Niệm Vi nhân cơ hội đó cài người vào, để tránh tai mắt Lạc gia.
Bức thư này, chính là cơ hội tốt nhất của ta.
Nếu vận dụng khéo léo, ta sẽ có cơ hội nắm lấy binh quyền.
Trong quân tuy cũng có quân cờ do Lạc gia cài cắm, nhưng binh quyền nằm trong tay ta, và nằm trong tay Lạc gia, vẫn là hai chuyện khác nhau.
Ta đem bức thư dâng lên bệ hạ, đổi lấy cơ hội xuất binh đánh Cửu Hà Trại.
Về phần chút tình nghĩa với người trong Cửu Hà Trại năm xưa, vốn dĩ chẳng đáng là gì cả.
Điều duy nhất khiến ta còn luyến tiếc, chỉ có phương pháp chữa trị bệnh tim kia.
Ta vốn định trước khi xuất binh sẽ cùng Trần Niệm Vi làm thêm một cuộc giao dịch, nhưng thái độ của nàng quá mức qua loa.
Ta không thể tin nàng.
Trong quân có một phó tướng tên là Thôi Diệu, nghe nói xuất thân giang hồ, cử chỉ hành động đều mang đậm con nhà võ.
Hắn cực kỳ chán ghét những công tử thế gia dựa vào quan hệ mà chen chân vào quân đội.
Ví dụ như ta, và một người tên là Thẩm Thời.
Thẩm Thời là người nhà mẹ đẻ của chủ mẫu Liễu gia, tòng quân chưa đầy hai ba năm đã leo lên vị trí mà Thôi Diệu phải mất nhiều năm mới có được.
Thôi Diệu vô cùng khinh ghét Thẩm Thời, trớ trêu thay Thôi Diệu chính là cấp trên của Thẩm Thời.
Thẩm Thời chịu không nổi, ngay ngày đầu ta tới, đã chủ động đến đầu quân dưới trướng của ta.
Hắn than vãn với ta đủ điều, nào là Thôi Diệu làm khó dễ, nào là Liễu gia lạnh nhạt với họ Thẩm.
Hắn muốn ta trong trận chiến này ngấm ngầm ra tay hại Thôi Diệu, để hắn có cơ hội lên thay
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/van-co-cua-cong-chua-jsxm/lac-the-thu-khong-con-lua-chon-6.html.]
.Đổi lại, hắn sẽ tận tâm tận lực vì ta.
Thế nhưng, còn chưa kịp khai chiến, Thôi Diệu đã tìm tới ta, hỏi một câu khiến ta bất ngờ.
Hắn hỏi, có quen biết một cô nương tên là Thôi Như không.
Đã hơn mười năm, ta chưa từng nghe ai nhắc đến cái tên này.
Nhưng khi cái tên ấy vang lên bên tai, ta vẫn cảm thấy một nỗi đau thấu tận xương tuỷ.
Thôi Như tỷ của ta...
Thế nhưng, Thôi Diệu lại chẳng đợi ta đáp lời. Lúc ta còn ngẩn ngơ, hắn đã rút đao c.h.é.m về phía ta.
Ngay sau đó, đao của Thẩm Thời chắn trước mặt ta.
Thôi Diệu nhiều lần muốn vòng qua Thẩm Thời giết ta, ngược lại bị Thẩm Thời nắm được sơ hở, thừa cơ g.i.ế.c chết.
Ta cũng không ngăn cản.
Ta chợt cảm thấy có chút trống trải.
Ta luôn biết Thôi Như có một ca ca, chỉ là không rõ tên họ.
Giờ xem ra, vị ca ca ấy rất có thể chính là Thôi Diệu.
Nhưng người trước mắt cũng chưa chắc thật sự là Thôi Diệu, càng có khả năng là đại ca của Trần Niệm Vi, Trần Đại Ngưu.
Ta chưa từng hoài nghi năng lực của Trần Niệm Vi.
Muội muội tốt của ta không chỉ tra ra thân thế của ta, mà ngay cả việc ta sẽ xuất hiện tại đây cũng tính được.
Nước cờ này thật đúng là g.i.ế.c người không thấy máu.
Nếu không phải Thẩm Thời ẩn nấp bên cạnh, e rằng ta đã thật sự thất bại.
Một khi ta chết, nàng có thể để người của mình kiểm soát đội quân này, đồng thời danh chính ngôn thuận thu lấy thế lực của Lạc gia.
Đây chính là mưu tính của nàng sao?
Ta không còn sức tra xét thân phận của Thôi Diệu nữa. Bất kể hắn là ai, để ngừa biến cố, g.i.ế.c hắn vẫn là lựa chọn tốt nhất.
Đối thủ của ta là Trần Niệm Vi, ta biết nàng lợi hại tới mức nào.
Hôm nay đã khác xưa, ta sẽ không còn mềm yếu nữa.
Sau khi khai chiến với Cửu Hà Trại, Thẩm Thời xông pha giết địch.
Hắn là người đầu tiên xông vào trại, thậm chí còn bắt sống được thủ lĩnh hải tặc Trần Tam Cẩu.
Hành động của Thẩm Thời đã đánh tan hoài nghi cuối cùng trong lòng ta.
Trần Niệm Vi tuy thông minh, nhưng nàng có điểm yếu, còn là rất nhiều điểm yếu.
Cửu Hà Trại vốn được nàng lập nên để bảo vệ người nhà, nàng tuyệt đối sẽ không đem nghĩa phụ của mình ra làm vật hy sinh.
Bởi vậy, Thẩm Thời quả thực không phải người của nàng. Trận chiến này, nàng thật sự đã thua.
Ta báo cáo công trạng của Thẩm Thời cho Hoàng Đế, mang theo Trần Tam Cẩu hồi kinh.
Trần Tam Cẩu chắc chắn sẽ chết, muốn tráo người cứu ông ta, rủi ro quá lớn.
Ta đang đi trên băng mỏng, không thể để lộ một sơ hở lớn như vậy.
Chỉ đành thử xem, có thể lừa được ánh mắt của Trần Niệm Vi hay không, đổi lấy phương thuốc chữa bệnh tim từ tay nàng.
Đáng tiếc, Trần Niệm Vi quả nhiên là Trần Niệm Vi.
Nàng và Thẩm Thời đánh nhau kịch liệt, e rằng đã phát hiện ra chân tướng.
Ta không dám lấy mạng mình ra làm cược.
Bệnh tim nhất thời chưa lấy mạng ta, nhưng thuốc của Trần Niệm Vi thì chưa chắc.
Thôi vậy.
Chờ đến lễ tế thần, tất cả sẽ hạ màn.