Ta vẫn luôn âm thầm dò xét rốt cuộc ai mới là chủ nhân chân chính của Cửu Hà Trại.
Chắc chắn không phải tên thủ lĩnh trên danh nghĩa Trần Tam Cẩu. Ông ta quá xốc nổi.
Tiếc rằng, ta chẳng thu hoạch được gì.
Mãi đến năm mới, chứng bệnh quái gở của ta lại tái phát.
Mỗi khi phát bệnh, cơn đau cứ lặp đi lặp lại, uống thuốc cũng không mấy hiệu quả.
Ta vốn định gắng gượng chịu đựng, không để người khác phát hiện.
Nhưng trời chẳng chiều lòng người, lần này ta đau đến đổ mồ hôi lạnh, căn bản giấu không nổi.
Phu nhân kê thuốc cho ta, ta uống vào, bệnh tình nhanh chóng thuyên giảm.
Đây là lần đầu tiên ta uống loại thuốc hiệu quả như vậy.
Và cũng vì căn bệnh này, bọn họ xác định được thân phận của ta là huyết mạch của Hiền vương.
Hoá ra người trong hoàng thất đều mắc loại bệnh này.
Nhưng thật kỳ quái, ngay cả ta cũng là lần đầu tiên nghe về chuyện này, làm sao bọn họ biết được?
Vì thân phận bị bại lộ, ta cuối cùng cũng gặp được người đứng sau Cửu Hà Trại.
Một người ta vạn lần không ngờ tới - Trần Niệm Vi, con gái Trần Tam Cẩu, năm nay mới sáu tuổi.
Nghe nói nàng ốm yếu bệnh tật từ nhỏ, phu nhân dốc hết tâm huyết điều chế thuốc thang đều là vì nàng.
Ta bỗng chợt hiểu ra điều gì đó.
Phu nhân hiểu rõ bệnh này như vậy, bởi vì Trần Niệm Vi cũng mắc chứng bệnh đó.
Nàng cũng là huyết mạch hoàng gia.
Nàng đưa ra một điều kiện trao đổi: chỉ cần Lạc gia sắp xếp cho nàng hai người, nàng sẽ thả ta về Lạc gia.
Ta cố gắng giành thế chủ động trước nàng. Kết quả thất bại thảm hại.
Ta tự cho rằng mình từng đọc sách, lớn lên ở chốn kỹ viện ô trọc, so với những đứa trẻ đồng trang lứa đã coi như trưởng thành sớm.
Không ngờ trên đời này, lại có đứa bé nhỏ tuổi hơn ta mà lợi hại hơn ta.
Nàng chỉ ra một chuyện ta chưa từng nghĩ đến.
Lạc gia vẫn còn con đường khác để đi.
Ta là lựa chọn tốt nhất, nhưng không phải duy nhất.
Lời nàng nói khiến ta bừng tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/van-co-cua-cong-chua-jsxm/lac-the-thu-khong-con-lua-chon-5.html.]
Quả thật, ta không phải lựa chọn duy nhất của Lạc gia, cho nên Lạc Văn Hiên mới dám kề kiếm lên cổ ta, ép buộc ta phải lựa chọn.
Ông cho ta hai con đường để chọn, là bởi Lạc gia cần tìm ra người quan trọng nhất đối với ta để làm con tin.
Từ đầu đến cuối, những việc Lạc Văn Hiên làm đều vì Lạc gia, chứ không phải vì ta.
Vậy nên trở về Lạc gia, đúng là lựa chọn tốt nhất đối với ta.
Trần Niệm Vi đồng ý hợp tác với ta.
Trong tay ta liền có thêm một lá bài có thể dùng để kiềm chế Lạc Văn Hiên.
Ta chấp nhận giao dịch này, rất nhanh sau đó liền được đưa trở lại Lạc gia.
Sau khi trở về Lạc gia, ta cố ý tạo dựng mối quan hệ với mọi người.
Con trai út của Lạc Văn Hiên tên là Lạc Diên Chu, là đứa con ông ta yêu quý nhất.
Ta và Lạc Diên Chu rất thân thiết.
Ta lợi dụng sự tin tưởng của Lạc Diên Chu, đầu độc hắn rồi lừa hắn vào Huyền Môn.
Loại thuốc kia đảm bảo hắn sẽ c.h.ế.t trong Huyền Môn.
Như vậy, giữa Lạc gia và Huyền Môn sẽ kết thù, từ đó buộc phải gắn chặt với ta.
Bây giờ chúng ta đều không còn lựa chọn nữa.
Lạc Văn Hiên tìm đến Huyền Môn, nhưng cuối cùng cũng đành tay trắng trở về.
Hôm đó, tâm trạng ta rất tốt.
Ta chủ động tìm đến Lạc Văn Hiên, nói với ông ta: "Lạc Văn Hiên, là ta g.i.ế.c con trai ngươi."
Lạc Văn Hiên im lặng rất lâu.
Ta có thể nhìn ra, ông ta vô cùng đau đớn, giống như nỗi đau ngày ta buộc phải từ bỏ Thôi Như.
Ngày đó, ông ép ta bỏ lại Thôi Như, còn ta phải nhận ông ta làm phụ thân trên danh nghĩa. Hôm nay ta g.i.ế.c con ông ta, còn ông ta vẫn phải dốc lòng lo toan cho tương lai của ta.
Đã định trước chúng ta dây dưa không dứt, ai cũng không thể rời bỏ ai.
Vậy thì cùng nhau đau khổ đi, cũng coi như là một kiểu cha con đồng lòng.
Cuối cùng, Lạc Văn Hiên nói: "Toàn bộ Lạc gia nguyện vì đại nghiệp của điện hạ mà tận tâm tận lực, đến c.h.ế.t cũng không oán hận. Diên Chu vì điện hạ mà chết, đó là vinh hạnh của nó."
"Từ nay về sau, Lạc gia sẽ hành động theo ý chỉ của điện hạ. Chuyện ở thanh lâu năm đó, tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ hai."
Ta hiểu, Lạc Văn Hiên đang cúi đầu trước ta.
Nhưng chuyện ở thanh lâu năm đó, vốn cũng không thể có lần thứ hai.
Bởi vì, những người có thể khiến ta nhượng bộ, đã không còn nữa.