Lạc Văn Hiên trở thành phụ thân mới của ta.
Ông đặt cho ta một cái tên mới: Lạc Thế Thu.
Miệng thì chúc điện hạ thế hệ thiên thu.
Nhưng ta biết, ông ta đang chúc Lạc gia thế hệ thiên thu.
Ông sắp xếp cho ta và mẫu thân đến một nơi khác.
Thân phận mới của ta là đại công tử của Lạc gia.
Ta là con trai của Lạc Văn Hiên, mẫu thân ta là chủ mẫu của Lạc gia.
Vì từ nhỏ thể chất yếu đuối, nhiều bệnh tật, nên ta được đưa đến đây dưỡng bệnh.
Mẫu thân thật sự của ta, từ nay chỉ là một nha hoàn nuôi nấng ta.
Từ giờ, ta không được gọi bà là mẫu thân nữa, chỉ được gọi tên bà, Triệu Nghi.
Lạc Văn Hiên không ở lại lâu, vội vã rời đi.
Ông ta để lại cho ta rất nhiều sách vở, để ta hiểu rõ cục diện Kinh Thành.
Ông cũng để lại người vừa bảo vệ vừa giám sát mẹ con ta.
Để lại cả tiền bạc cho chi tiêu hàng ngày.
Ta khoác lên người những bộ y phục bằng gấm hoa lệ, ăn những món cao lương mỹ vị.
Nhưng trong lòng ta chỉ thấy trống rỗng.
Mẫu thân vẫn như trước, ngày ngày dạy ta đọc sách.
Nhưng ta không thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Không biết từ lúc nào, trong lòng ta bắt đầu có khúc mắc với bà.
Bà đã g.i.ế.c Thôi Như, tự tay g.i.ế.c Thôi Như.
Khi bà xuống tay, rốt cuộc bà đang nghĩ gì?
Lạc Văn Hiên bắt ta lựa chọn giữa bà và Thôi Như.
Bà ra tay, là vì ta, hay là… vì chính bà?
Ta biết, ta không nên nghi ngờ mẫu thân.
Nhưng ta không thể khống chế được suy nghĩ của mình.
Chẳng bao lâu sau, nơi này đã trở nên hỗn loạn.
Lạc Văn Hiên đổi ý, sai người đưa chúng ta tiến về Kinh Thành.
Ông ta sắp xếp cho chúng ta đi đường thuỷ, lên một chiếc thuyền buôn.
Lên thuyền rồi, đám người trông giữ ta và mẫu thân cũng thả lỏng hơn nhiều.
Mẫu thân đứng nơi mũi thuyền, nhìn ra mặt nước.
Dòng nước chảy xiết, vậy mà ánh mắt bà lại bình tĩnh hơn mọi khi.
Ta bỗng dưng thấy bất an.
Mẫu thân nhẹ nhàng xoa đầu ta, cười nói: "Tiểu Nê Thu, đến Kinh Thành rồi, con phải tự bảo vệ mình cho tốt."
"Con mang trong người dòng m.á.u vương giả, không tranh thì chỉ có con đường chết. Đó là bất hạnh của con, nhưng so với vô số chúng sinh trong thiên hạ, con vẫn có nhiều lựa chọn hơn. Đó là may mắn của con."
"Sau này, gặp chuyện phải biết nghe ý kiến người khác, cũng phải học cách tự mình quyết định."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/van-co-cua-cong-chua-jsxm/lac-the-thu-khong-con-lua-chon-4.html.]
Ta càng lúc càng cảm thấy lo sợ, vội hỏi: "Mẫu thân thì sao? Người sẽ luôn bảo vệ ta mà, phải không?"
Mẫu thân cười khẽ: "Ta không đi Kinh Thành. Ta sẽ ở lại đây, ở lại trong con sông này."
Ta trừng to mắt, vội vã nắm chặt tay bà.
Nhưng lần này, mẫu thân không hề nắm lại tay ta, chỉ chậm rãi mà kiên quyết rút tay ra.
"Ta còn sống, con chỉ là con rối của Lạc gia. Ta c.h.ế.t rồi, con mới có thể trở thành vương giả thật thụ."
"Vậy nên, Tiểu Nê Thu, ta chỉ có thể đi cùng con tới đây thôi."
"Nhớ kỹ, con sinh ra đã cao quý, bất kỳ ai hy sinh vì con đều là lẽ đương nhiên."
Mẫu thân nhìn ta lần cuối, rồi bất ngờ đẩy ta ra, lao mình xuống dòng sông.
Ta bị đẩy lảo đảo, lăn lộn bò đến mép thuyền, chỉ kịp thấy bóng mẫu thân lấp ló trong dòng nước rồi biến mất.
Ta ngơ ngác ngồi phịch xuống mũi thuyền.
Ta còn chưa kịp thoát khỏi nỗi đau mất đi Thôi Như tỷ, thì đã mất đi mẫu thân.
Hai sợi dây duy nhất trói buộc trên người ta, cứ thế bị giật phăng đi.
Ta nhất định sẽ bước tiếp, dù con đường phía trước có khó khăn thế nào cũng sẽ bước tiếp.
Chỉ khi ngồi lên vị trí kia, ta mới có thể chấm dứt sự bất lực hiện tại, mới có thể khiến cái c.h.ế.t của họ không trở thành vô ích.
Con thuyền này chưa kịp tới Kinh Thành thì đã bị chặn lại.
Người chặn thuyền là một đám dân lưu vong.
Chúng quá đông, lại hỗn loạn lộn xộn, đến cả ta cũng nhận ra đám người này không làm nên chuyện lớn.
Ta chẳng thèm để ý bọn chúng.
Ta uy hiếp: "Đám dân lưu vong các ngươi không làm nên trò trống gì đâu. Ta đối với Lạc gia rất quan trọng, thả ta về, ngươi muốn chọn chức quan nào cũng được. Bằng không, tất cả sẽ c.h.ế.t không toàn thây."
Dĩ nhiên, ta chỉ đang nói khoác.
Ta không biết địa vị của mình trong lòng Lạc Văn Hiên nặng nhẹ ra sao.
Nhưng vào lúc này, ta phải cố nâng giá trị của bản thân lên, mới mong doạ được đám thô lỗ kia, khiến chúng e dè, không dám ra tay.
Kết quả đúng như ta đoán, Lạc gia dễ dàng đánh tan đám dân lưu vong đó.
Thế nhưng ta lại không thể thoát thân.
Dường như có người nhắc nhở chúng, bất kể giá nào cũng phải giữ lấy ta.
Chúng đưa ta đến Cửu Hà, lập ra Cửu Hà Trại.
Cửu Hà Trại mới thành lập, thiếu thốn trăm bề.
Ta đề nghị bọn chúng dùng ta để uy h.i.ế.p Lạc gia.
Chúng đưa cho ta một danh sách.
Ta mạnh miệng: "Tăng gấp ba lần đi. Yên tâm, ta biết rõ giới hạn của Lạc gia."
Dĩ nhiên, vẫn là nói khoác.
Đến cả bậc cửa Lạc gia, ta còn chưa bước qua lần nào, sao có thể biết giới hạn của bọn họ.
Ta chỉ muốn thăm dò, xem mình đối với Lạc gia rốt cuộc quan trọng đến mức nào.
Nếu Lạc gia chịu trả một cái giá lớn, ta đương nhiên không sao cả.
Nếu không chịu, ta sẽ nhân cơ hội gia nhập Cửu Hà Trại.
Dù thế nào đi nữa, ta cũng phải sống sót.