Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Lạc Thế Thu - Không Còn Lựa Chọn (3)

Cập nhật lúc: 2025-05-10 11:52:21
Lượt xem: 57

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta ngây ngốc đi theo ông ta ra khỏi phòng.

Trong thanh lâu, xuất hiện rất nhiều người. Họ gặp người nào giết người nấy.

Mẫu thân nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhiệt độ trong lòng bàn tay bà truyền sang, cho ta thêm một chút sức mạnh.

Trong lâu, tiếng thét gào, tiếng cầu xin tha mạng vang vọng không ngừng.

Mụ tú bà đáng ghét bị một kiếm xuyên họng.

Thôi Như thấy ta và mẫu thân, hoảng hốt chạy về phía chúng ta, nhưng bị người của Lạc Văn Hiên ghì chặt lại.

Nàng luống cuống nhìn Lạc Văn Hiên, rồi lại nhìn về phía ta.

Ta không kìm được nuốt một ngụm nước bọt.

Cố gắng bình tĩnh, ta nói: "Thả nàng ra. Nàng là thị nữ của ta."

Dù sao Lạc Văn Hiên cũng gọi ta là điện hạ, vậy thì phải nghe lệnh ta mới đúng.

Nhưng ông ta không thả Thôi Như.

Ngược lại, ông ta nói: "Điện hạ có biết thân phận của mình không?"

Ta biết, mẫu thân từng nói cho ta nghe, phụ thân ta là Hiền Vương.

Lạc Văn Hiên lại nói: "Sau khi bệ hạ đăng cơ, Hiền Vương phủ bị tàn sát, con cháu Hiền Vương đều c.h.ế.t sạch. Hiện tại điện hạ là huyết mạch duy nhất còn lại. Nếu bệ hạ biết được, chắc chắn sẽ không tha cho ngài."

Ta nghiến răng: "Vậy thì liên quan gì đến nàng ấy chứ?"

Tại sao lại đúng lúc này... Nàng rõ ràng sắp được ca ca đưa về nhà rồi mà.

Lạc Văn Hiên đáp: "Lạc gia tới đón điện hạ là đang đem tính mạng toàn tộc ra mạo hiểm. Chuyện này rất hệ trọng, không thể có sơ suất. Lần này Lạc gia chỉ chuẩn bị hai thi thể, nếu điện hạ muốn mang nàng đi, vậy chỉ có thể để phu nhân lại."

Lạc Văn Hiên ép ta phải lựa chọn giữa mẫu thân và Thôi Như.

Ta không cam lòng, uy hiếp: "Ta mặc kệ. Mẫu thân và Thôi Như, ta đều phải mang đi, bằng không ta tuyệt đối không đi cùng các người."

Lạc Văn Hiên thở dài: "Nếu điện hạ cứ khăng khăng làm theo ý mình, thì cứ ở lại đây đi. Lạc gia thà trở về tay không, còn hơn sau này bị điện hạ liên luỵ."

Có người nghe vậy lập tức rút kiếm, chĩa thẳng vào cổ ta.

Lạc Văn Hiên tiếp lời: "Sau khi ta đếm đến năm, điện hạ phải quyết định g.i.ế.c ai. Nếu ta đếm xong mà ngài vẫn còn do dự, ta cũng chỉ có thể xin lỗi điện hạ."

Ta siết chặt nắm tay.

Năm tiếng đếm trôi qua rất nhanh.

Trong mắt Lạc Văn Hiên loé lên một tia tiếc nuối: "Ra tay!"

Khi lưỡi kiếm sắp cắt qua cổ ta, ta hét lên: "Giết Thôi Như!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/van-co-cua-cong-chua-jsxm/lac-the-thu-khong-con-lua-chon-3.html.]

Lưỡi kiếm kịp thời dừng lại, nước mắt trào ra trong mắt Thôi Như. Ánh mắt nàng vừa yếu ớt vừa quật cường, hét vào mặt ta: "Thằng oắt con!"

Ta cúi đầu, không dám nhìn nàng.

Bao năm nay, Thôi Như luôn chăm sóc ta. Ngoài mẫu thân ra, nàng là người đối xử với ta tốt nhất.

Vậy mà ta lại vứt bỏ nàng.

Lạc Văn Hiên lại nói: "Đã là thị nữ của điện hạ, chúng ta không dám tự ý ra tay. Xin mời Điện hạ tự mình xử lý."

Vừa dứt lời, một thanh kiếm được đặt vào tay ta.

Ta tức giận trừng mắt với Lạc Văn Hiên.

Ép ta vứt bỏ Thôi Như còn chưa đủ, giờ còn bắt ta tự tay g.i.ế.c nàng.

Lạc Văn Hiên không hề d.a.o động, chỉ bình thản nói thêm: "Vẫn là năm tiếng đếm."

Tay ta run rẩy cầm thanh kiếm.

Làm sao ta có thể tự tay g.i.ế.c nàng?

Nhưng nếu không giết, nàng cũng không thể sống sót.

Thậm chí cả ta và mẫu thân cũng không sống nổi.

Giết nàng là lựa chọn duy nhất.

Lý trí hiểu rõ, nhưng ta vẫn không thể làm được.

Ta nhắm chặt mắt.

Một đôi tay ấm áp nắm lấy tay ta, rồi ta cảm giác tay mình nhẹ bẫng.

Khi ta bất an mở mắt, thấy mẫu thân đã cầm kiếm, lưỡi kiếm xuyên thẳng qua n.g.ự.c Thôi Như.

Máu trào ra từ miệng nàng, ánh mắt nàng đầy bi thương nhìn ta.

"Oắt…con…"

Ta liên tục lùi lại, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Thôi Như tỷ, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…"

Thôi Như không thể nói được nữa, chỉ cười với ta một cái, rồi khép mắt lại.

Thôi Như tỷ, tại sao lại cười với ta? Tại sao không trách ta?

Người đang khống chế nàng buông tay, thân thể nàng đổ gục xuống đất.

Mọi nơi trong thanh lâu đều bị tưới rượu mạnh. Lạc Văn Hiên ném một bó đuốc xuống, lửa bùng lên dữ dội.

Ông dẫn ta và mẫu thân nghênh ngang rời đi.

Loading...