Tên công tử ăn chơi trác táng chết rồi.
Quả nhiên, gia tộc của gã không hề lên tiếng.
Chúng ta lại được mấy ngày yên ổn.
Một ngày nọ, tâm trạng Thôi Như đột nhiên vô cùng sa sút, ta hỏi nàng làm sao vậy.
Nàng nói, nàng gặp được ca ca rồi.
Ta chúc mừng nàng.
Thôi Như luôn tin ca ca nàng sẽ cứu nàng thoát khỏi biển khổ. Nay ca ca đã tìm đến, chắc sẽ sớm chuộc nàng ra thôi.
Thế nhưng nàng lại nói, nàng không dám nhận ca ca.
Trong thanh lâu, rất nhiều cô nương bị bọn buôn người bán vào, cũng không thiếu gia đình tìm tới.
Nhưng chỉ cần nghe nói đã tiếp khách, ai nấy đều khóc đến đứt gan đứt ruột, rồi cứ thế bỏ đi.
Thấy nhiều rồi, Thôi Như cũng sinh lòng sợ hãi.
Ta khuyên nhủ nàng rất lâu, lại hỏi ca ca nàng là ai.
Thôi Như chỉ cho ta, ta nhân cơ hội đẩy nàng một cái, đẩy thẳng tới trước mặt người đó.
Nàng không giống những người khác. Nàng chưa treo biển, chưa tiếp khách, mà ca ca nàng lại yêu thương nàng như vậy.
Nàng phải nắm lấy cơ hội này, dù chỉ có một tia hy vọng, cũng còn hơn bị giam cầm mãi nơi đây.
Nếu thật sự không thể rời khỏi thanh lâu, sớm c.h.ế.t tâm cũng tốt hơn là cả đời hối hận.
Ca ca nàng vừa nhìn đã nhận ra nàng, lập tức muốn chuộc nàng ra.
Quả nhiên, ca ca nàng không giống người khác, ta thật lòng mừng thay cho nàng.
Nhưng tú bà lại không dễ dàng thả người.
Mụ ta đòi một trăm lượng bạc, còn nói với ca ca của Thôi Như rằng, bảy ngày sau sẽ treo biển cho nàng.
Nếu không có đủ bạc, có thể đợi đến lúc đó, chuộc một kỹ nữ đã tiếp khách sẽ rẻ hơn.
Thôi Như tức đến rơi lệ, nhưng cũng vô ích.
Ca ca nàng lại đồng ý, nói trong vòng bảy ngày chắc chắn gom đủ một trăm lượng.
Ca ca nàng mang theo trường đao, dáng vẻ như một hiệp khách.
Hắn rút đao ra, uy h.i.ế.p tú bà, thề rằng nếu muội muội hắn có gì sơ suất, nhất định sẽ lấy mạng tú bà.
Thôi Như trở về, ta cười chúc mừng nàng.
Thôi Như vừa mừng vừa lo.
Nàng tin chắc ca ca sẽ gom đủ bạc, chỉ là có chút không yên tâm về ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/van-co-cua-cong-chua-jsxm/lac-the-thu-khong-con-lua-chon-2.html.]
Ta vỗ n.g.ự.c cam đoan với nàng.
Đợi nàng đi rồi, ta nhất định sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, nuôi mình trắng trẻo béo mập.
Chỉ tiếc rằng, chúng ta đều không đợi được đến ngày đó.
Khi ta gần như đã quên cái c.h.ế.t của tên công tử ăn chơi trác táng kia, thì người nhà gã không biết từ đâu nghe được chuyện mẫu thân ta từng xung đột với gã.
Chúng cử hai người tới, bắt ta rót rượu, còn ép mẫu thân ta hầu hạ ngay trước mặt ta.
Mẫu thân không chịu, bọn chúng liền muốn dùng vũ lực.
Ta lớn lên nhờ tiền bán thân của mẫu thân, nhưng lúc bà tiếp khách, chưa bao giờ để ta nhìn thấy.
Ta biết bà làm gì, cũng biết bà làm vậy là vì ai.
Ta chưa từng khinh thường bà.
Ngược lại, ta vô cùng biết ơn bà.
Vì vậy, bà không muốn ta biết, ta giả vờ không hay.
Nhưng giờ, ta không thể tiếp tục giả vờ được nữa.
Ta định bỏ chạy khỏi phòng, nhưng bị đè lại, ép phải chứng kiến.
Bọn chúng cởi y phục của mình, cũng cởi y phục của mẫu thân.
Đến phút cuối cùng, mẫu thân đưa tay che mắt ta.
Ta chỉ nghe thấy những tiếng rên rỉ đau đớn bị đè nén, nhưng bàn tay bà vẫn kiên quyết không rời khỏi mắt ta.
Đó là quãng thời gian đau đớn nhất đời ta.
Trong lòng trào dâng hận ý, nhưng lại bất lực đến tuyệt vọng.
Không thể thay đổi được gì.
Không biết đã qua bao lâu, mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc.
Mẫu thân không rơi một giọt lệ, chỉ ôm ta, nhẹ giọng hỏi: "Hắn là do con g.i.ế.c sao?"
Sợ hãi và áy náy cùng lúc trào lên.
Ta không kìm được run rẩy. Nếu không phải ta g.i.ế.c người, mẫu thân sẽ không phải chịu nhục như vậy. Chính ta đã rước hoạ đến cho bà.
Mẫu thân lại dịu dàng xoa đầu ta: "Làm rất tốt."
"Tiểu Nê Thu, con không cần sợ hãi, cũng không cần áy náy. Con sinh ra đã cao quý, bất kỳ ai hy sinh vì con đều là chuyện đương nhiên, kể cả ta."
Khi bà buông tay ra, ta mới thấy hai người kia đã nằm bất động dưới đất, m.á.u me đầm đìa.
Trong phòng có thêm một người, một người đàn ông văn nhã, tuấn tú.
Ông ta hành lễ với ta, tự xưng là Lạc Văn Hiên, người của Lạc gia ở Kinh Thành, đến đón điện hạ.
“Điện hạ” trong lời ông… chính là ta.