Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Lạc Thế Thu - Không Còn Lựa Chọn (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-10 08:57:51
Lượt xem: 105

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta tên là Tiểu Nê Thu.

Mẫu thân ta từng là hoa khôi chốn thanh lâu. Bà vốn là khuê nữ danh gia vọng tộc, chỉ vì gia tộc gặp hoạ mà phải sa vào chốn phong trần.

Bà cũng là một tài nữ nức tiếng gần xa, là một kỹ nữ giữ mình trong sạch.

Sau đó, phụ thân ta phải lòng bà ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Ông đã chuộc thân cho mẫu thân, còn mua cho bà một ngôi nhà ở Giang Nam.

Rồi sau đó, bà mang thai ta.

Bà vẫn luôn chờ phụ thân trở lại để đặt tên cho ta.

Cho nên, ta chỉ có một cái tên hèn mọn là Tiểu Nê Thu.

Kỳ thực ta chưa từng gặp phụ thân.

Chỉ nghe mẫu thân nói, ông là một nhân vật rất phi phàm.

Nhưng ta cũng từng nghe người ngoài bàn tán, nói tất cả những gì mẫu thân ta có, đều là do tri phủ đại nhân sắp đặt, rằng ta kỳ thực là con trai của tri phủ đại nhân.

Dù phụ thân chưa từng đến thăm chúng ta, nhưng vẫn luôn nhớ tới mẹ con ta.

Cứ tới khoảng thời gian cố định, sẽ có người mang bạc tới cho chúng ta tiêu xài.

Cuộc sống của chúng ta rất dư dả.

Ai thấy cũng phải thốt lên rằng số chúng ta thật may mắn.

Ta vẫn luôn vô cùng ngưỡng mộ người cha chưa từng gặp mặt ấy.

Mẫu thân mời tiên sinh về dạy ta học chữ.

Bà nói, chỉ cần ta học hành thành tài, phụ thân sẽ trở về đón ta.

Ta rất muốn gặp phụ thân, nên vẫn luôn chăm chỉ đọc sách.

Năm ta ba tuổi, Hiền Vương qua đời.

Lần đầu tiên, mẫu thân mặt cắt không còn giọt máu, bàn tay bà không ngừng run rẩy.

Ta chỉ vừa gọi "mẫu thân", nước mắt bà đã rơi lã chã.

Bà đè nén giọng nói, bảo ta: "Phụ thân con mất rồi, con không bao giờ gặp được ông ấy nữa."

Lúc đó ta mới biết, thì ra phụ thân ta không phải tri phủ đại nhân, mà là Hiền Vương.

Khi ấy ta còn ngây ngô, chỉ biết rằng sẽ không thể gặp phụ thân nữa, trong lòng vô cùng buồn bã.

Nhưng thấy mẫu thân đau lòng rơi lệ, ta vẫn cắn răng an ủi: "Mẫu thân, ta không muốn gặp phụ thân nữa, người đừng khóc."

Nước mắt mẫu thân càng tuôn dữ dội, ta còn tưởng mình đã nói sai điều gì, luống cuống không biết làm sao.

Thế nhưng mẫu thân lại đột ngột ôm chặt lấy ta.

Giống như đang nói với ta, lại giống như tự nói với chính mình.

Bà nói: "Dù có xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ luôn bảo vệ con."

Khi đó ta chưa hiểu hết hàm ý trong lời mẫu thân.

Nhưng rất nhanh, ta đã hiểu.

Sau khi Hiền Vương qua đời không lâu, tri phủ đại nhân trước kia vẫn luôn chăm sóc mẹ con ta cũng mất mạng.

Kể từ đó, cuộc sống của chúng ta thay đổi hoàn toàn.

Chuyện đầu tiên xảy ra là tiên sinh của ta không chịu dạy ta học nữa.

Cho dù mẫu thân ta nói sẽ thêm một khoản học phí hậu hĩnh, ông ta vẫn kiên quyết từ chối.

Ông ta nói, dạy một đứa con hoang của kỹ nữ, là làm ô uế sách thánh hiền.

Nhưng rõ ràng trước đây ông ta từng khen ta, nói ta thông minh, tư tưởng hiếm có.

Sau đó, những người vốn đối xử khách khí với mẫu thân, cũng bắt đầu chỉ trỏ bàn tán sau lưng.

Lời lẽ đầy khinh miệt, ngay cả ta cũng nghe ra được.

Từ lúc ấy, ta mới dần hiểu ra, hai chữ "phụ thân" đối với chúng ta có ý nghĩa như thế nào.

Không bao lâu sau, chúng ta cũng không chống đỡ nổi nữa.

Bởi vì ta mắc phải một căn bệnh kỳ quái, tim thường xuyên đau nhói.

Mẫu thân phải mời lang trung, mua thuốc thang, tốn kém rất nhiều tiền bạc.

Từ sau khi Hiền Vương mất, không còn ai đưa bạc tới nữa, tiền bạc của chúng ta chẳng mấy chốc đã hết sạch.

Để nuôi ta, mẫu thân buộc phải trở về thanh lâu trước kia từng bán nghệ mưu sinh.

Bà thoả thuận với tú bà hai điều kiện, nếu không đồng ý thì sẽ tìm chỗ khác.

Một là tuyệt đối không để ta dính vào chuyện nhơ nhớp trong lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/van-co-cua-cong-chua-jsxm/lac-the-thu-khong-con-lua-chon-1.html.]

Hai là phải tìm người tiếp tục dạy ta đọc sách.

Tú bà lập tức đồng ý.

Nhưng chỉ vài ngày sau, tú bà trở mặt, ép ta làm đủ thứ việc vặt như bưng trà rót nước cho khách.

Ta không thể tránh khỏi nhìn thấy chuyện trong lâu, cũng chẳng thể an tâm đọc sách như mẫu thân mong muốn.

Mẫu thân vì chuyện ấy tranh cãi với tú bà, không những vô ích mà còn bị đánh, chỉ có thể âm thầm rơi lệ, nức nở xin lỗi ta.

Ngày mẫu thân quay về thanh lâu, treo biển tiếp khách, bà đã không còn đường lui.

Tú bà biết rõ điều đó nên mới dám trắng trợn nuốt lời.

Mẫu thân cũng biết, nên chỉ có thể oán hận mình tin nhầm người.

Bà liều mạng lấy lòng những vị khách quyền quý, cầu xin họ ban cho một quyển sách.

Dù mệt mỏi thế nào, mỗi ngày bà vẫn gắng gượng dạy ta học.

Mẫu thân nói, chỉ cần đọc sách chăm chỉ, ta vẫn còn cơ hội đổi đời.

Vậy nên ta sẽ học thật tốt, lớn lên thật nhanh, để bảo vệ mẫu thân.

Mẫu thân ta qua lại giữa vài nhân vật lớn, một lần nữa trở thành hoa khôi được săn đón nhất.

Trong lâu mới đến một cô nương, sống c.h.ế.t không chịu tiếp khách, bị tú bà hành hạ dã man.

Mẫu thân xin nàng ta về làm thị nữ, chăm sóc ta.

Nàng ấy được đặt hoa danh là Đan Nhuỵ, nhưng nàng lén nói cho ta biết, tên thật của nàng là Thôi Như.

Nàng bị bọn buôn người bắt cóc, bán vào thanh lâu.

Nàng còn kể với ta, nàng có một ca ca.

Ca ca nàng là đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa, nhất định sẽ tìm đến cứu nàng, đưa nàng trở về nhà.

Ta cười nàng ngốc.

Ta đã thấy nhiều chuyện như vậy rồi.

Nữ tử một khi bước chân vào kỹ viện, danh tiết cũng mất.

Dù ca ca nàng tìm được, cũng chưa chắc còn muốn nhận nàng.

Nàng rất tức giận, mắng ta là oắt con không hiểu gì hết, nể mặt mẫu thân ta mới không so đo với ta.

Chớp mắt chúng ta đã cùng nhau sống trong lâu bốn năm.

Năm ta bảy tuổi, bị một tên công tử ăn chơi trác táng để mắt tới.

Gã vốn chẳng kén nam hay nữ, đặc biệt thích trẻ con.

Gã tìm tú bà ngỏ ý bỏ tiền muốn mua ta.

Mẫu thân ta biết chuyện, lập tức rút trâm cài tóc ra, quyết liều mạng với gã.

Gã bị khí thế của mẫu thân ta doạ sợ, tạm thời không dám đòi mua ta nữa, nhưng lại ngấm ngầm quấy rối ta.

Một lần nọ, nhân lúc mẫu thân bị khách quý dẫn đi, gã định làm nhục ta.

Thôi Như vì bảo vệ ta, chủ động dụ dỗ gã vào phòng nàng.

Ở thanh lâu bốn năm, ta đã sớm hiểu, những người này, những chuyện này, có ý nghĩa ra sao.

Ta lén lấy một vò rượu mạnh nhất, đắt nhất trong lâu.

Ta mang theo rượu, phối hợp với Thôi Như, từng chén từng chén chuốc dụ tên công tử kia uống.

Gã vô cùng hứng khởi, rất nhanh đã say mèm.

Thôi Như hiếm khi khen ta: "Oắt con, không nhìn ra đấy, ngươi cũng thông minh ra trò."

Nhưng nhìn bộ dạng say xỉn của tên công tử, Thôi Như lại trầm mặc.

Gã công từ chơi trác táng này xưa này không đạt được mục đích thì quyết không chịu dừng tay. Chúng ta đều hiểu rõ, tránh được mồng một, không tránh được mười lăm.

Ta cắn răng: "Cùng lắm thì để hắn ngủ một lần."

Thôi Như lập tức lắc đầu: "Không được, tên này chơi rất điên, ngươi chắc chắn sẽ mất mạng dưới tay hắn."

Ta mím môi, nhỏ giọng: "Vậy... chúng ta g.i.ế.c hắn đi."

Thôi Như bị doạ giật mình, sau đó cũng hạ giọng thì thào: "Giết xong rồi thì sao? Người ta muốn bóp c.h.ế.t chúng ta, dễ như bóp c.h.ế.t con kiến."

Ta nghĩ ngợi một lát, rồi nói: "Thôi Như tỷ, tỷ từng nghe chuyện cá chạch chui lỗ chưa?"

"Chỉ cần c.h.ế.t quá sức khó coi, nhà hắn nhất định sẽ không dám lớn tiếng."

Thôi Như lại bị doạ sợ, sau đó đưa ra một vấn đề mới: "Nhưng đám người quyền thế đó báo thù chưa bao giờ nói lý lẽ. Dù bọn họ không truy cứu, chúng ta cũng sẽ bị làm khó dễ."

Ta cảm thấy Thôi Như nói có lý, bèn đáp: "Thôi Như tỷ, trong lâu tỷ ghét ai nhất, chúng ta kéo hắn vào phòng người đó, thế nào?"

Ta và Thôi Như thống nhất ý kiến, diễn một màn gắp lửa bỏ tay người.

Loading...