Vai Ác Vừa Nuôi Nhãi Con Vừa Nuôi Ta - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-09-08 01:43:33
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 20: “Văn Cửu Uyên!!”

Hạ Thư Từ đánh thức bởi cơn run rẩy dữ dội.

Khi tỉnh , Văn Cửu Uyên còn ở bên. Đầu óc còn mơ màng, ngẩn hồi lâu, đó cơn rung chuyển mạnh mẽ bên chao đảo, suýt nữa thì ngã lăn xuống đất.

Dù đầu óc còn tỉnh táo hẳn, nhưng tay nhanh chóng mò xuống gối, lấy Phù Ngư và Tức Tức, bò xuống giường, đẩy cửa bước ngoài. Hắn thấy Văn Cửu Uyên đang ở đầu thuyền, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, nhưng ánh mắt chăm chú chằm chằm xuống phía .

Hạ Thư Từ tiến gần cạnh y, cùng xuống theo, nhưng chỉ thấy một mảng mây đen dày đặc cuồn cuộn phía .

Văn Cửu Uyên đầu , chỉ khẽ : “Bám chắc .”

Tiêu Kỳ lúc đang một chiếc phi thuyền khác ở phía bên , lớn tiếng gọi sang: “Thư Từ! Mau trốn tạm một lúc, cẩn thận đó!”

Hạ Thư Từ cũng hét lên đáp : “Xảy chuyện gì?”

Trên đầu thấy mặt trời nữa, chẳng giấu tầng tầng mây phía tây từ lúc nào. Trời sắp chạng vạng, cũng gần đến lúc mặt trời lặn, ánh sáng yếu dần khiến cảnh vật xung quanh trở nên mờ mờ ảo ảo.

Bầu trời lúc hiện lên một vầng trăng tròn, nhưng trăng khác với bất cứ ánh trăng nào Hạ Thư Từ từng thấy. Ánh trăng dần chuyển từ màu vàng ấm sang hồng nhạt, một lớp mây mỏng phủ lên, càng giống như một vầng huyết nguyệt.

Văn Cửu Uyên khẽ: “Chúng đang ngang qua địa phận Ma tộc.”

Hạ Thư Từ lúc vẫn nhận sự nghiêm trọng của vấn đề: “Không cả đường biển lẫn đường bộ của bọn họ đều cấm Nhân tộc qua ?”

“Không hẳn,” Tiêu Kỳ nghiêm giọng đáp, “Lúc chúng đến đây cũng theo tuyến đường , Ma tộc cũng can thiệp gì.”

nếu gặp huyết nguyệt, thì chắc.”

Hạ Thư Từ kinh ngạc, liền theo bản năng ngẩng đầu lên trời.

Chỉ trong chớp mắt, vầng trăng tròn dần trở nên chỉnh, sắc đỏ cũng ngày càng rõ rệt.

Như một điềm gở nào đó hiện hình, nỗi bất an âm thầm len lỏi trong lòng từng .

“Huyết nguyệt mỗi năm sẽ xuất hiện hai , mỗi xuất hiện đều khiến lý trí của Ma tộc ảnh hưởng nghiêm trọng, cướp đoạt khả năng kiểm soát và lý tính của bọn họ, khiến họ trở thành con rối dục vọng điều khiển.”

“Giết chóc, chiếm đoạt, m.á.u me… những cảnh tượng như thế tràn lan dứt. Tuy thời gian huyết nguyệt kéo dài lâu, nhưng những ngày đó, nhà nhà đều đóng cửa ngoài, cố thủ trong vùng an để tránh vạ lây.”

Không ai chính xác ngày huyết nguyệt xuất hiện, chỉ nó sẽ rơi giữa hoặc cuối năm. Nếu xui xẻo mà gặp , như bọn họ hiện tại, còn ngang nhiên qua lãnh thổ Ma tộc đúng lúc , thì đúng là họa vô đơn chí.

Trong quá trình huyết nguyệt dần hiện hình, bọn họ tập kích vài từ mặt đất phía .

Đám Ma tộc ảnh hưởng bởi huyết nguyệt, bản tính khát m.á.u và hiếu chiến vốn ăn sâu trong xương, giờ kích thích đến mức bùng phát, mất kiểm soát. Chúng điên cuồng, gào rú, khát khao giải phóng bộ sự cuồng loạn trong cơ thể.

Thật bất hạnh, mấy “con kiến” bay lơ lửng giữa trời đúng lúc vướng nòng s.ú.n.g của Ma tộc.

Đang chuyện, phi thuyền của Hạ Thư Từ chấn động dữ dội thêm một nữa.

Hắn vững, suýt nữa ngã xuống, may mà Văn Cửu Uyên kịp thời ôm lấy.

Hạ Thư Từ bám chặt cánh tay y, trong lòng còn sợ hãi: “Chúng thể tăng tốc lao qua luôn ?”

Ý là tranh thủ chạy khỏi khu vực khi huyết nguyệt thành hình.

xong, vô thức ngẩng đầu Văn Cửu Uyên, bất giác sững .

Đôi mắt Văn Cửu Uyên mơ hồ ánh lên sắc đỏ, như thứ gì đó đang dần dần chiếm lấy lý trí. Ánh , giống như sắp cắn nuốt cả thế giới.

Hạ Thư Từ lòng nặng trĩu.

Văn Cửu Uyên cúi đầu, giấu sự dị thường nơi đáy mắt, đáp: “Không kịp nữa .”

Hạ Thư Từ nắm chặt cổ tay y: “Ngươi ?”

Văn Cửu Uyên day nhẹ khóe mắt, thản nhiên: “Không ngủ ngon thôi.”

Hạ Thư Từ nhớ đêm qua Văn Cửu Uyên lén bò lên giường , còn định lúc tỉnh dậy thì rút lui để dấu vết gì, thế nên đối với lý do , chỉ bán tín bán nghi: “Ờ… cũng đấy.”

Phi thuyền mà họ đang dùng là pháp khí chiến đấu chuyên dụng, tuy đến mức đánh rơi ngay lập tức, nhưng chắc chắn chịu đựng quá lâu.

Phi thuyền phía Tiêu Kỳ bắt đầu chao đảo nghiêm trọng. Hạ Thư Từ cũng thấy phi thuyền của xuyên qua tầng mây đen, bên là cả biển Ma tộc đang tụ , sử dụng đủ loại thủ đoạn tấn công nhằm kéo đổ mấy chiếc phi thuyền từ trời cao xuống.

Tiêu Kỳ gào to: “Sư ! Tranh thủ cơ hội nhảy xuống!”

Không đợi hết câu, Hạ Thư Từ phía siết chặt đai lưng, lôi thẳng lòng. Ngay đó, Văn Cửu Uyên bật nhảy khỏi phi thuyền, mang theo lao xuống phía .

Văn Cửu Uyên lúc giọng khàn, rõ vì lý do gì. Y còn tâm tình nhỏ giọng với Hạ Thư Từ: “Không kịp cho ngươi chuẩn tâm lý , xin . Cứ nắm chặt .”

Hạ Thư Từ chẳng còn quan tâm gì hình tượng nữa, lập tức ôm chặt lấy Văn Cửu Uyên. Vừa định gì đó, liền cơn gió dữ dội táp mặt đến nỗi đầy miệng là gió, ngoan ngoãn ngậm miệng .

Hoa Hải Đường

Pháp thuật ẩn kích hoạt, nhờ đó hai họ gần như vô hình với đám Ma tộc đang trong cơn điên cuồng. Chúng chỉ thấy tàu bay vẫn còn trời lung lay lảo đảo, tiếp tục cố gắng xuyên qua cơn mưa tấn công dày đặc.

Một con mồi đang bỏ chạy luôn hấp dẫn hơn. Những phi thuyền trống để phía , linh khí vẫn duy trì như thể điều khiển, chim mồi dụ sự chú ý, tranh thủ cho một nén nhang thời gian để rút lui.

Dù khu vực thuộc lãnh thổ Ma tộc, nhưng thực chất nó chỉ là vùng biên giới xám giữa Nhân tộc và Ma tộc. Vì điều kiện sống quá tệ, phần lớn Nhân tộc dọn từ lâu, nên gần như bộ sinh vật còn sống ở đây đều là Ma tộc.

Những còn cũng nối gót Văn Cửu Uyên nhảy khỏi tàu, khi phi thuyền phá hủy , ai nấy đều nhanh chóng lẩn đám kiến trúc rải rác mặt đất để ẩn náu.

Không ảo giác , Hạ Thư Từ cứ cảm thấy cánh tay đang ôm lấy càng lúc càng siết chặt. Hắn đưa tay nắm cánh tay Văn Cửu Uyên, quả nhiên ảo giác.

Hắn khẽ nhíu mày.

Văn Cửu Uyên vận pháp thuật ẩn , kéo cả hai trốn một góc khuất của tàn tích, tránh xa đám Ma tộc đang phấn khích như điên. Y thấp giọng : “Tạm thời ẩn nấp ở đây, đợi huyết nguyệt qua .”

Khi huyết nguyệt biến mất, Ma tộc sẽ hồi phục lý trí. Đến lúc đó, họ thể tiếp tục lên đường. đó, họ tìm cách vượt qua đêm dài đầy nguy hiểm .

Hạ Thư Từ vẫn yên lòng, giữ chặt lấy Văn Cửu Uyên: “Ngươi phát sốt ?”

Văn Cửu Uyên day thái dương, cố gắng đè nén cơn sục sôi trong máu: “Có lẽ thương khỏi hẳn, chú ý lắm.”

Họ tạm thời trốn trong một tòa lâu gỗ bỏ dở nửa chừng, Hạ Thư Từ dậy, đỡ Văn Cửu Uyên tựa góc khuất phía , tiện tay đưa cho y Phù Ngư và Tức Tức: “Ngươi cầm lấy mấy cái .”

Văn Cửu Uyên nhận lấy Tức Tức, còn Phù Ngư thì trả : “Ta cái khác.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vai-ac-vua-nuoi-nhai-con-vua-nuoi-ta/chuong-20.html.]

Y từ nhẫn trữ vật lấy một món vũ khí tùy tiện, đưa cho Hạ Thư Từ xem.

Hạ Thư Từ cất Phù Ngư : “Vậy ngươi tránh ở phía .”

Văn Cửu Uyên khẽ bật , dù ánh mắt đỏ lên rõ rệt, sắc mặt vẫn hiền hòa như : “Tiểu tử che chở .”

Căn lầu gỗ bỏ hoang gỗ mục, tấm ván lộn xộn khắp nơi, bụi phủ dày như lớp tuyết. Hạ Thư Từ dám cử động mạnh, thần kinh căng như dây đàn. Lúc Văn Cửu Uyên gọi bằng giọng chọc ghẹo, lườm một cái: “Giờ nào còn đùa giỡn .”

Cái dáng vẻ đôi mắt đỏ rực như thiêu đốt , chỉ thiếu chút nữa là rỉ máu, còn cố tỏ kiên cường, ngoan cố mà gồng .

đúng lúc đó, bên ngoài căn lầu vang lên tiếng bước chân.

Hạ Thư Từ lập tức siết chặt Phù Ngư, nhanh chóng dịch chuyển chắn ngay mặt Văn Cửu Uyên, che bộ thể y .

Văn Cửu Uyên dựa sát lưng , trán nóng rực áp lên vai Hạ Thư Từ, thở gấp gáp, như cố kìm nén sự biến hóa trong cơ thể.

Phù Ngư đang trong tay, chỉ cần Hạ Thư Từ động niệm, thể g.i.ế.c Ma tộc ngay cả cách . nếu đối phương thành đàn, hành động lúc chẳng khác nào rút dây động rừng.

Cho nên nếu tình huống bất đắc dĩ, họ chỉ thể giấu kỹ , tuyệt đối để huyết nguyệt dẫn đường Ma tộc tìm đến.

Hạ Thư Từ luôn quen với việc Văn Cửu Uyên che chở, vô ưu vô lo một đoạn thời gian dài…

Văn Cửu Uyên vì thương, nửa linh trì bỏng rát, xe lăn suốt mấy ngày trời. Đó là đầu tiên Hạ Thư Từ nhận : dù ô che đầu, cũng ngày gặp tai ương.

Lần đầu tiên, Hạ Thư Từ thật sự hiểu .

Từ khi đến thế giới vài tháng, may mắn đến mức khó tin, sư , sư tỷ, Tiêu Kỳ, Văn Cửu Uyên… ai ai cũng chắn mặt , tạo cho một vùng trời yên ả, vô ưu vô lo.

Thế nhưng giờ phút hiểm nguy ập đến, tòa tháp cao đổ sụp, chim non yếu ớt chẳng thể chịu nổi mưa gió cũng đến lúc học bay trong phong ba, liều lao về phía vực sâu.

Bên ngoài gác gỗ, bước chân dừng lâu đầy nghi ngờ, Hạ Thư Từ thấy kẻ thì thầm:

“Ảo giác ? Cứ cảm giác như ai đó.”

“Có chứ, mới nãy còn hạ mấy con chim nhỏ, chắc giờ nướng chín .”

“Thôi, thôi, đừng phí thời gian nữa. Không thì tụi mặc kệ ngươi.”

Tiếng bước chân dần xa. Hạ Thư Từ lúc mới buông lỏng hàm răng đang vô thức cắn chặt, trong miệng lẫn vị m.á.u rỉ ấm nóng.

Cho đến khi còn động tĩnh, mới dám thở phào, lưng ướt đẫm mồ hôi.

Phía , thể Văn Cửu Uyên khẽ run.

Đôi mắt đỏ sẫm mở trong yên lặng, môi kề sát gáy Hạ Thư Từ, m.á.u huyết lưu chuyển làn da mỏng manh như đánh thức bản năng sâu kín.

Cổ nhột, Hạ Thư Từ run lên một cái, dám động đậy, chỉ dám thì thầm:

“Đừng bậy.”

Văn Cửu Uyên nhắm mắt, thở phả đầy áp lực:

“Quá yếu ớt…”

Căn gác gỗ cũng quá yếu ớt, là chỗ ẩn nhưng chẳng hề vững chắc.

Khi Hạ Thư Từ vẫn hiểu câu đó là gì.

Mãi đến khi âm thanh bên ngoài càng lúc càng rõ rệt, tiếng nắm đ.ấ.m nện thể, tiếng gào thét phẫn nộ của Ma tộc, xen lẫn tiếng binh khí va chạm, tiếng reo hò… hỗn loạn như một cơn ác mộng kéo đến gần.

Chiến trường lan đến đây.

Hạ Thư Từ chợt thấy khó thở, lạnh ngắt.

Căn gác gỗ vốn là một công trình cảnh quan mà Nhân tộc từng góp tiền xây dựng, Ma tộc quấy rối, cư dân dọn gần hết, công trình bỏ dở.

Lũ Ma tộc hiếu chiến chẳng để tâm đến điều đó, một căn gác bằng gỗ thế thì chống đỡ gì?

Không còn thời gian nghĩ ngợi, Hạ Thư Từ đỡ lấy Văn Cửu Uyên, thì thầm:

“Chúng đổi chỗ thôi.”

Ngay đó, một ảnh đen sì vặn vẹo như bóng ma lao thẳng gác gỗ, va đập khiến mái nhà vỡ tan, gậy gỗ gãy vụn từng đoạn.

Toàn bộ gác gỗ bắt đầu sụp đổ.

Con ngươi Hạ Thư Từ co rút , theo phản xạ che chở Văn Cửu Uyên, kéo chạy về phía lối thoát gần nhất:

“Đi mau!”

Họ chuẩn từ , cố ý chọn chỗ sâu bên trong nhưng sát với một khe hở, để khi cần thể nhanh chóng rút lui.

tốc độ sụp đổ vượt xa tưởng tượng. Trong chớp mắt, tiếng gỗ gãy vang lên khắp nơi, từ đỉnh đầu đến bốn phía.

Bóng tối bao trùm, từng thanh gỗ bén nhọn rơi xuống như mưa, cách nào xác định phương hướng, nên tránh .

Tiếng rít xé gió tràn ngập bốn phía. Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Hạ Thư Từ trống rỗng, chẳng nghĩ gì, chỉ ôm chặt Văn Cửu Uyên lòng, cố gắng dùng tấm lưng gầy nhỏ che chắn cả bầu trời đang sụp xuống.

Ngay lúc Văn Cửu Uyên bùng phát một luồng linh áp khủng khiếp.

Không lời nào, kéo ngược Hạ Thư Từ lòng, dùng thể che chắn, mặc cho từng mảnh gỗ nhọn đ.â.m xuyên da thịt, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe.

Giây tiếp theo Văn Cửu Uyên dùng lực đẩy Hạ Thư Từ khỏi gác gỗ.

Hạ Thư Từ trơ mắt bộ căn gác sụp đổ thành tro vụn, chôn vùi ảnh mặc áo đen vẫn còn cúi đầu bên trong.

“Văn Cửu Uyên!!”

Hắn lao đến, nhưng đống đổ nát ngăn cản.

 

Loading...