Vai Ác Vừa Nuôi Nhãi Con Vừa Nuôi Ta - Chương 19

Cập nhật lúc: 2025-09-07 03:59:05
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 19 : Lén lút mà ham , quá độ thành hư.

Miếng ngọc đen , tên gọi là Tức Tức, đeo thể trấn tĩnh tâm thần, thanh lọc khí tức, giúp chủ nhân mê hoặc bởi ảo giác, giữ thần hồn thanh tỉnh, tâm trí rối loạn.

Là địa cấp pháp khí, Tức Tức thể kháng phần lớn ảo cảnh, giúp sử dụng cho dù rơi tình huống hiểm nghèo đến , vẫn giữ linh đài thanh minh, dễ thất thủ.

Hạ Thư Từ trái ngó , vẫn hiểu một món pháp khí vẻ ngoài tà khí như thế, đen sì, đầy cảm giác mê hoặc mang công dụng tương phản, nhưng vì Văn Cửu Uyên mãi dời mắt khỏi nó, liền quyết đoán chọn lấy.

Ngọc tay lạnh dịu như nước, chỉ mới cầm một lát mà Hạ Thư Từ cảm nhận rõ luồng khí mát như băng từ trong ngọc thấm , khiến như ngâm trong suối tuyết, sạch sẽ, khoan khoái, thanh tân.

Ngọc treo nơi hông Văn Cửu Uyên, dù hợp với khí chất lạnh lùng của y, càng khiến cảm thấy cổ quái mà thuận mắt.

Thi đấu tổ Kim Đan kết thúc, Hạ Thư Từ còn lên đài nữa, bèn ôm theo đống dược trong thính phòng xem các sư tỷ thí, thi thoảng phụ trách phát dược trị thương, phất cờ reo hò, tiếp sức cho bọn họ.

Ai thắng thì khen “Sư lợi hại, kiếm pháp như thần!”, ai thua thì nhỏ giọng an ủi: “Đối phương rõ ràng là tay già đời đánh cá, chiêu thức hiểm độc lắm.” Lời lẽ ngọt, lý, khiến các sư xong đều vui vẻ mặt.

Nghe Hạ Thư Từ một mới gia nhập Bạch Sắc Tông thể lọt top mười tổ Kim Đan, các sư vốn kinh ngạc hóa vui mừng. Dù trong mười đó, ngoài Hạ Thư Từ thì tất cả đều là tử danh môn đại phái, xuất thế lực vang danh một cõi.

Một tiểu tử đến từ môn phái vô danh như thể ngang hàng bọn họ, thật sự khiến Bạch Sắc Tông nở mày nở mặt.

Sau khi Thí Kiếm Đại Hội kết thúc, Quỳnh Ly đến tìm Hạ Thư Từ thêm một . Văn Cửu Uyên đặt tay lên vai , nhẹ giọng đề nghị:

“Chuyện Huyền Cổ Linh Trì, ngươi nên tận dụng một phen. Lần đến đây, dùng hết thì chắc còn cơ hội.”

Dương Hoài Tông vì sự vụ nội bộ nên tài nguyên cũng còn dễ dàng chia sẻ. Nếu đến, thì nên lấy cái cần lấy.

Hạ Thư Từ bản cần điều đó, thật sự cần, nhưng nghĩ đến những chuyện xảy đó, hình ảnh trong đầu hiện lên rõ ràng như mới hôm qua: Huyền Cổ Linh Trì, trận pháp phong ấn, nửa Văn Cửu Uyên ngâm trong nước, m.á.u tươi loang từng chút…

Văn Cửu Uyên đáp, cũng hỏi thêm lời nào, chỉ vòng tay ôm eo từ phía , ghì sát gần, chôn đầu hõm cổ .

Hạ Thư Từ cũng hất tay y , chỉ nhẹ nghiêng , tựa hẳn lòng y, giọng nhỏ nhẹ:

“Cửu Uyên…”

“…Cửu Uyên.”

Văn Cửu Uyên nghiêng đầu, môi mỏng lướt nhẹ qua cằm Hạ Thư Từ, chạm như thử, như lén lút, như dám công khai.

Hạ Thư Từ giả vờ thấy.

Ôm một hồi, Hạ Thư Từ chủ động thoát khỏi vòng tay y, bất thình lình ném lệnh bài xuống mặt hai :

“Đi! Tắm , đừng lãng phí!”

Trong mắt Văn Cửu Uyên thoáng hiện một tia ý .

Hạ Thư Từ cái gọi là tẩy tủy phạt cốt là cảm giác gì, chỉ bản mỗi xuống nước xong lên đều giống như ăn xong một xiên đồ nướng nóng hổi.

Văn Cửu Uyên ở bên cạnh nhàn nhã trông chừng . Dù y cần xe lăn nữa, nhưng Hạ Thư Từ vẫn luôn nắm giữ quyền quyết định tuyệt đối — nơi y , phương hướng y , đều là do sắp đặt.

Hạ Thư Từ , dứt khoát đẩy Văn Cửu Uyên chỗ xa nhất bên bờ linh trì, xa đến mức y mở miệng kháng nghị:

“Không thấy gì hết.”

Hạ Thư Từ cau mày:

“Ngươi cái gì?”

Văn Cửu Uyên ánh mắt lướt qua vạt áo của Hạ Thư Từ cẩn thận kéo lệch, lộ một chút da thịt, lặng lẽ dời mắt, khẽ đáp:

“Không thấy ngươi.”

Hạ Thư Từ y, cúi xuống , dở dở :

“Văn Cửu Uyên.”

“Đầu óc ngươi thể nghĩ cái gì cho trong sáng một chút?”

Văn Cửu Uyên thu ánh mắt, cúi đầu, nghiêm túc đáp:

“Ta… khống chế .”

Hạ Thư Từ: “…”

Chịu nổi thật.

Ngay cả Tức Tức ngọc cũng trấn nổi một đầu tà niệm yêu tà quỷ mị của .

Hạ Thư Từ dứt khoát đưa tay tháo miếng ngọc mặc ngọc bên hông Văn Cửu Uyên xuống:

“Ngươi dùng , đưa cho .”

Có Văn Cửu Uyên bên ngoài, giờ phút giữ thanh tâm tĩnh khí, vọng tưởng lung tung, cần giữ trấn định là chứ ai khác.

Văn Cửu Uyên khẽ bật , đáy mắt hiện lên vài phần bất đắc dĩ.

Hạ Thư Từ lui nửa bước, thẳng tay ấn vai Văn Cửu Uyên, buộc y yên tại chỗ, còn bản thì chạy qua nguyên bộ y phục, mới bước linh trì tiếp tục tu luyện.

Văn Cửu Uyên theo, mặt tỏ vẻ… vô cùng tiếc nuối.

Liên tục ngâm trong linh trì mấy canh giờ, Hạ Thư Từ cảm thấy chính sắp linh lực bơm căng đến thành một cái khổng lồ, nhưng cũng thể thừa nhận, Huyền Cổ Linh Trì quả thực hiệu quả vượt ngoài dự liệu.

Linh căn của mấy ngâm luyện trở nên sáng tỏ, thuần khiết rõ rệt.

Linh lực rót quá mức dồi dào khiến thể trướng lên chịu nổi. Bất đắc dĩ, đành một bên tiếp tục ngâm trong ao, một bên nỗ lực tĩnh tọa hấp thu linh khí.

Mà lạ … loại cảm giác căng trướng quen thuộc khiến Hạ Thư Từ bất giác chút hoảng hốt.

Hắn ngây hồi lâu, chợt nhớ , chính là cảm giác khi song tu với Văn Cửu Uyên, từng xuất hiện một . Lúc còn ở khách điếm vài ngày , cũng từng cảm giác như .

Sau , liền thuận lợi độ kiếp tấn thăng Kim Đan, mà cảm giác căng trướng cũng theo đó biến mất.

Khi đó Hạ Thư Từ lòng đơn thuần, nghĩ ngợi nhiều. hôm nay, ở trong Huyền Cổ Linh Trì linh lực tẩy luyện đến mức suýt phát nổ, rốt cuộc hiểu nguyên do.

Khoan

Lần song tu giải độc còn thể lý giải, bởi Văn Cửu Uyên tu vi cao hơn, giúp dẫn dắt linh khí cũng là chuyện thường.

ở khách điếm… thì là chuyện gì?

Hạ Thư Từ nghĩ mãi .

Hắn nhớ đến câu khi xưa Văn Cửu Uyên lúc độ kiếp:

“Không báo cho ngươi chuẩn tâm lý, là của .”

Lúc hiểu, giờ ngẫm , Hạ Thư Từ rốt cuộc cũng ngộ chút ẩn ý phía .

Văn Cửu Uyên nhất định âm thầm tay hỗ trợ, thậm chí là lặng lẽ “bổ sung” cho ít.

Nếu , thể một bước lên trời thành Kim Đan?

Hạ Thư Từ lặng lẽ trầm làn nước linh trì, phong bế tri giác, chỉ còn một ý niệm.

Cửu Uyên, vì , hẳn hao tốn bao nhiêu tâm huyết.

Chưa bao lâu, mặt nước một cái bóng đổ xuống, một bàn tay nhẹ vươn , vớt dậy:

“…Thư Từ?”

Hạ Thư Từ giật , vội vàng từ nước lao lên, nắm chặt lấy tay Văn Cửu Uyên, tức giận quát:

“Ngươi sống nữa ?”

Thương thế mới khá hơn một chút, giờ dám xuống nước?

Văn Cửu Uyên khựng , đưa bàn tay còn ướt của cho xem:

“Chỉ cần ngâm lâu, chạm một chút cũng .”

Hạ Thư Từ hoảng loạn, vội vàng nắm lấy tay y lau khô, thấy ống tay áo cũng nước thấm ướt liền trực tiếp cởi áo ngoài của y .

Hắn lật qua lật tay Văn Cửu Uyên kiểm tra, xác nhận thật sự chỉ chút ửng đỏ, gì tổn thương mới thở dài :

“Văn Cửu Uyên, thể của ngươi… chẳng lẽ ngươi thật cần nó nữa?”

Văn Cửu Uyên cúi đầu, thái độ vô cùng thuần thục:

“Không .”

Hạ Thư Từ trầm mặc thật lâu, hạ giọng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/vai-ac-vua-nuoi-nhai-con-vua-nuoi-ta/chuong-19.html.]

“Ta chỉ là xuống xem, chứ c.h.ế.t đuối…”

Văn Cửu Uyên cong môi :

“Ta .”

Biết ngươi còn nhảy vớt ?!

Hạ Thư Từ âm thầm mắng một câu trong lòng, thể nào giận nổi.

Lần , Hạ Thư Từ vững vàng ngâm trong linh trì tròn mười ngày, mãi đến khi Văn Cửu Uyên thể kết thúc thì mới chịu bước .

Hắn cảm thấy chẳng khác gì một bình linh lực rót đầy đến mép, cả căng nặng.

Thế nhưng, nhờ linh khí nồng đậm nơi phong thủy bảo địa , hấp thu hết, cảm giác như thể m.á.u đổi cốt, nhẹ nhàng, dẻo dai hơn hẳn.

Ngũ cảm của cũng trở nên vô cùng mẫn tuệ, chỉ một tiếng động nhỏ quanh , đều thể bắt giữ rõ ràng.

Văn Cửu Uyên liền chỉ dẫn học cách mờ cảm giác, tránh để bản rơi mệt mỏi vì nhạy cảm quá độ.

Văn Cửu Uyên cúi đầu, đo thử khí tức quanh cánh tay , nhẹ giọng :

“Vì vẫn tụ Nguyên Anh?”

Hạ Thư Từ âm thầm rụt tay về:

“Chẳng lẽ tốc độ như còn đủ nhanh?”

cảm thấy bản tiến bộ vượt bậc.

Văn Cửu Uyên giải thích:

“Công dụng lớn nhất của Huyền Cổ Linh Trì để ngươi nhất cử đột phá thành Nguyên Anh.”

Mà là để tẩy tủy phạt cốt, đoạt thiên cải mệnh, từ trong ngoài rèn luyện căn cơ, tu bổ hết thảy thiếu sót của , những điều mà đó hề chú ý.

Dưỡng cho kinh mạch dày rộng, căn cơ vững chắc, về con đường tu luyện sẽ dễ dàng hơn khác nhiều.

Một ngâm trong Huyền Cổ Linh Trì, tương đương với kéo cao giới hạn tu luyện của Hạ Thư Từ, khiến chỉ tu hành nhanh hơn, hiệu quả hơn, mà còn tiềm năng vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới khi bước những đại kiếp độ hoặc đột phá cảnh giới .

Hạ Thư Từ hiểu một nửa, hiểu một nửa.

một điều từ đầu đến cuối đều rõ ràng.

Hoa Hải Đường

Văn Cửu Uyên, vì , chuẩn nhiều.

Hạ Thư Từ mím môi, lặng lẽ bước theo Văn Cửu Uyên, cùng rời khỏi Dương Hoài Tông.

Quỳnh Ly cùng tông chủ Dương Hoài Tông đích tiễn bọn họ tận cửa, nữa chân thành tạ và cảm tạ, tha thiết mời bọn họ khi nào rảnh rỗi thể đến chơi.

Văn Cửu Uyên nghiêng , lặng lẽ nhường bước cho Hạ Thư Từ cùng các vị sư của .

Tiêu Kỳ quá quen với cảnh hai cứ dính lấy rời, còn lấy lạ, tự gọi phi kiếm bay vút lên trời. Các sư khác thì ngự kiếm, cưỡi phi chu, nối rời từng tốp từng tốp. Cuối cùng, giữa bầu trời mênh mông, chỉ còn hai — Hạ Thư Từ và Văn Cửu Uyên.

Văn Cửu Uyên ngoảnh đầu , mắt dừng nơi phía , kiên nhẫn đợi.

Hạ Thư Từ vội lên kiếm, thu phi kiếm vỏ, thản nhiên:

“Không ngự kiếm. Mệt .”

Chưa đợi Văn Cửu Uyên mời, chủ động :

“Ngươi đưa .”

Văn Cửu Uyên kìm mỉm , vẻ mặt như ban đại lễ, đáy mắt tràn ngập vui sướng.

Ngự kiếm cũng chẳng . Chỉ cần Hạ Thư Từ ở bên, thì phương tiện gì cũng quan trọng.

Hạ Thư Từ nhiều ngày ngủ ngon. Lên phi chu của Văn Cửu Uyên, đợi y chỉ một gian phòng cho xong, liền ngáp một cái thật dài, phòng.

Văn Cửu Uyên đúng mực, bước cùng, chỉ ngoài cửa, ôn hòa dặn dò:

“Nếu việc, cứ gọi .”

Hạ Thư Từ đang lăn lộn chiếc giường mềm mại bên trong, đáp lời:

“Không thành vấn đề.”

Lăn mấy vòng, mới sực nhớ tới mục đích chính , bèn chống dậy, tìm Văn Cửu Uyên, mở miệng đòi một ít an thần hương.

Giọng nhấn mạnh:

“Ta mấy ngày ngủ yên, ngủ một giấc cho thật ngon.”

Giọng còn mang vài phần ấm ức, dường như đang kể khổ:

“Ta quen , khi ngủ đều đốt một chút hương. Không thì khó mà yên giấc, thấy quen.”

Văn Cửu Uyên nghĩ gì nhiều, lập tức đưa cho một phần, còn :

“Lần cứ với . Ngươi mỗi ngủ, đều đốt giúp ngươi một phần.”

Hạ Thư Từ cong môi :

“Đa tạ.”

Hắn trở về phòng, đốt an thần hương lên, làn khói trắng lượn lờ trong gió, lấy khối mặc ngọc mà hôm nọ vô tình lấy từ Văn Cửu Uyên, đến nay vẫn mang theo bên .

Hắn đem mặc ngọc và thanh kiếm nhỏ Phù Ngư cùng đặt gối, nhắm mắt , chuẩn nghỉ ngơi.

Mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn, vốn thường ngày thể giúp dễ dàng chìm mộng , thế nhưng hôm nay, hề buồn ngủ. Mắt mở trừng trừng trong bóng tối, thần trí tỉnh táo vô cùng.

Phù Ngư dời mặc ngọc chỗ khác để dễ ngủ hơn, nhưng Hạ Thư Từ đưa tay ngăn , thấp giọng :

“Không cần.”

Trong bóng tối, mở mắt, đáy mắt như phủ một tầng trời u tối:

“Hôm nay chúng bắt tên trộm đêm.”

Phù Ngư chỉ “ong ong” một tiếng nhẹ nhàng.

Không bao lâu , ngoài cửa bỗng vang lên tiếng động khẽ. Có đẩy cửa bước .

Người quen thuộc đến thể quen hơn.

Đầu tiên là cởi áo khoác, chỉ mặc áo trong mềm mại, quen thuộc tới mức cần cũng là ai. Một đường thẳng đến bên giường, nhẹ nhàng khép cửa, bước lên cạnh .

Hạ Thư Từ vẫn nhắm mắt, giả bộ ngủ.

Văn Cửu Uyên bên giường, cúi mắt gương mặt an tĩnh của thật lâu. Ánh mắt ôn nhu như nước, như đang lặng lẽ khắc ghi từng đường nét trong lòng.

Không qua bao lâu, y nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cúi , ngón tay khẽ vuốt qua mặt mày Hạ Thư Từ, cuối cùng dừng ở đôi môi đỏ mềm, nhẹ nhàng ấn xuống một cái.

Cái chạm , đau cũng chẳng ngứa, chỉ như một sự trừng phạt nho nhỏ, phạt kẻ dám mặt y giở trò, lén lút giấu tâm tư.

Dấu ấn đỏ nhạt nơi môi thoáng qua, nhanh liền biến mất.

Hạ Thư Từ cảm thấy chờ cả một đời, cuối cùng cũng đợi phía xuống bên cạnh, tay chân tự nhiên vòng qua ôm lấy lòng.

Hắn âm thầm nhủ trong lòng:

Bắt .

Khó trách mỗi Văn Cửu Uyên tới, liền dễ ngủ như chết, ngủ một giấc sâu mộng.

Thì , kẻ giở trò lưng!

Chỉ vì ban đêm ôm một cái?

là hư đến còn biên giới.

Miếng mặc ngọc một tia ma khí âm thầm che lấp, Văn Cửu Uyên đem ôm trong lòng, nhắm mắt , lặng lẽ đếm từng nhịp tim đang đập của Hạ Thư Từ.

Hạ Thư Từ nhẹ “hừ” một tiếng, bộ như trong mộng xoay , cả tay cả chân đều quấn lấy y.

Văn Cửu Uyên cúi đầu , đáy mắt hiện ý vô thanh.

Tác dụng của mặc ngọc mất, ý thức của Hạ Thư Từ cũng dần dần chìm xuống.

 

Loading...