Tuyển Rể Cho Con Dâu - Chương 45
Cập nhật lúc: 2024-11-17 14:00:28
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vào ngày cuối tháng tư, Ngọc Tú ở hành lang nhặt cây đậu, chó con chạy lòng vòng ở chân nàng.
Lâm Tiềm để n.g.ự.c trần chẻ củi trong viện.
Sân ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, lỗ tai chó con run lên, cái mũi ướt dầm dề giật giật cất bước chạy về hướng cửa.
Gần đây nó mập lên ít nhưng cái đầu đổi gì cả, từ phía nó giống như một viên thịt tròn vo xù xù, đường thì ngã trái ngã lăn đến cửa, Ngọc Tú thấy thì mỉm .
Chó con tới cửa dùng móng vuốt nhỏ cào cào cửa, phát hai tiếng "ngao ngao" non nớt.
Ngọc Tú theo với nó: "Lui một chút để cho mở cửa."
Chó co ngẩng đầu nàng, ô ô một tiếng lui đến chân nàng, quên kêu vài tiếng với ngoài cửa.
Ngọc Tú thấy kỳ lạ, đây trong thôn tới nó đều ngoan ngoãn , hôm nay nó phản ứng quá lên như chứ.
Trong lòng nghĩ thầm mở cửa viện .
Người ở bên ngoài là một nam nhân xa lạ quá 25-26 tuổi, gương mặt tuấn tú bất phàm, mặc áo gấm màu lam, eo đeo đai lưng, chân mang giày bó, trong tay cầm một cây quạt lúc mở lúc đóng, ăn mặc giống địa phương.
Ngọc Tú thu nụ , cẩn thận : "Xin hỏi ngài là?"
Nam tử nhẹ nhàng đóng quạt , nở nụ như gió xuân, quả nhiên là phong lưu phóng khoáng, "Xin hỏi nơi là nhà của Lâm Tiềm ?"
"Ngươi tới đây làm gì?" Ngọc Tú trả lời thì đột nhiên phía truyền đến tiếng Lâm Tiềm.
Nàng thấy là Lâm Tiềm quen nên nhẹ nhàng thở , khom lưng bế chó con đang giương nanh múa với lạ và lui về bên Lâm Tiềm.
Người ban nhân thấy Lâm Tiềm nở nụ sâu hơn, khom lưng chào một cái, : "Gặp qua sư , sư vẫn khoẻ chứ."
Lâm Tiềm lạnh lùng y, hé răng năng gì.
Nam nhân cũng thấy hổ, dù sư y lúc nào cũng bộ dạng , sớm quen .
Y dậy, về phụ nhân trẻ tuổi bên sư , : "Vị chính là tẩu tử ? Tại hạ là Tiêu Lâu, gặp qua tẩu tử."
Ngọc Tú y là ai, làm bèn kéo nhẹ tay Lâm Tiềm.
Tiêu Lâu thấy cử chỉ mật của nàng thì kinh ngạc, càng làm cho y ngạc nhiên hơn là tên sư mặt lạnh thế nhưng biểu tình ôn hòa, dịu dàng với phụ nhân : "Đấy là sư , việc gì nàng về phòng ."
Ngọc Tú đây là sư thì gật đầu nhẹ với Tiêu Lâu như chào hỏi, đang xoay về phòng bỗng nghĩ đến cách cử xử của Lâm Tiềm chút lắm, khẽ với : "Người từ xa đến là sư , chúng mời nhà chuyện ." Thấy Lâm Tiềm gật đầu, nàng mới yên tâm .
Tiêu Lâu thấy hết lời Ngọc Tú , trong lòng thấy tò mò nhưng mặt vẫn tươi với Lâm Tiềm: "Tẩu tử thật thấu tình đạt lý."
Lâm Tiềm để ý đến y, đầu sân.
Tiêu Lâu vội đuổi theo , y một mặt chuyện với Lâm Tiềm một mặt đánh giá cái sân.
Đây là tiểu viện nông gia bình thường, trong viện trồng nhiều loại rau, nuôi gà, phơi quần áo, hành lang treo thịt hong gió, cách hành lang xa đống củi mới chẻ một nửa.
Tiêu Lâu cơ thể trần trụi của sư , đống củi gỗ đó liền khi y đến sư y đang làm cái gì.
Y thật sự thể tưởng tượng , lúc sư chỉ "chặt" thế nhưng nay bắt đầu chặt củi, nếu tận mắt thấy y tuyệt đối dám tin.
Lâm Tiềm nhà chính xuống ghế chủ vị, Tiêu Lâu tự giác ở ghế khác.
Tiêu Lâu : "Trước đó mấy sư môn sư thành còn tin, kết quả nghĩ tới sư là thành sớm nhất trong các sư ."
Lúc sư bọn họ còn tụ thảo luận xem trong bọn họ ai là khả năng cô độc sống một đến quãng đời còn nhất, cuối cùng ai cũng đều nhất trí chọn vị Lâm sư .
Nói về trải nghiệm ở Thượng Thanh Tông thì Lâm sư cũng xem như là một huyền thoại.
Nghe đồn năm đó Thượng Thanh Tông nhận đồ , sư lớn hơn một tuổi nên cự tuyệt đành trở thành một quét cửa mấy năm.
Người bình thường đến cái tuổi cốt cách cơ bản định hình, lúc tập võ thì cũng chỉ thể tập vài chiêu lông lá, khó thể thành công.
vô tình sư phụ của bọn họ thu nhận vị sư cửa làm đồ , tuy tuổi tác nhỏ nhất nhưng do võ công kém cỏi nhất cho nên khi đó là tiểu sư .
Mười năm , tiểu sư trở nên khoẻ mạnh, một đường hạ gục hết đám sư trở thành đại sư .
Hơn nữa vị trí đại sư duy trì ba năm và ai thể đánh bại .
Nhớ khi đó Tiêu Lâu cũng gọi "tiểu sư , tiểu sư ", gọi đến hăng say.
Sau đó đánh cho một đòn chí mạng, hiện giờ chỉ dám thành thành thật gọi là sư .
Mà vị sư nổi danh vì cái mặt lạnh lùng c.h.ế.t .
Trong môn phái ít nữ tử ngưỡng mộ nhưng họ đều cái gương mặt lạnh lùng doạ cho chạy hết.
Suốt 26, 27 năm từng quan hệ thiết với nữ tử nào.
Các vị sư lúc đó ai cũng , ai lấy đại sư hiểu phong tình về thì cả đời sẽ chịu cô độc cho đến chết.
Không ngờ một năm hắ về nhà một chuyến về thông báo sẽ thành , lúc làm cho đều kinh ngạc.
Lâm Tiềm gõ gõ ngón tay lên bàn, quan tâm đến sự trêu chọc của y, : "Có chuyện gì?"
Tiêu Lâu thu nụ , ý đồ đến đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tuyen-re-cho-con-dau/chuong-45.html.]
Ngày mười tám tháng , Phó Đại Thiện Nhân bên Tây Hồ cưới con dâu và mời tử Thượng Thanh Tông đến dự.
Vị Phó Đại Thiện Nhân gia tài bạc triệu, trời sinh thích làm việc thiện, nhiều bạn bè và chút danh tiếng ở giang hồ.
cũng một thứ , đó chính là thích khoe khoang.
Trước đây đó khoác lác hôm nay cưới con dâu nên đem vật gia truyền là cái tủ vàng cho xem mở rộng tầm mắt, nghĩ tới tin tức mới truyền hai ngày Thiên Ảnh tới đây lấy bảo vật nhà đó .
Thiên Ảnh nổi danh mười mấy năm nay, thứ họ coi trọng sẽ bao giờ để tuột mất.
Phó Đại Thiện Nhân càng nghĩ càng thấy sợ, nếu rút lời khác gì tát cho một bạt tai nên đến cầu cứu Thanh Tông, nhờ Thanh Tông phái vài tử tới để tránh gặp chuyện .
Tiêu gia của Tiêu Lâu ở Giang Chiết nên y phụ trách trông coi vùng , y nhận việc nhưng nghĩ một thì lắm, mấy sư khác đại sư cũng ở vùng vì thế tìm đến nhờ giúp một tay.
Đại đại sư từ đó đến luôn quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt , trong lòng y cũng chắc sẽ nhờ , sỡ dĩ y tới cửa là vì để thỏa mãn nội tâm tò mò của , đến xem tẩu tử là thần thánh phương nào mà thôi.
Chỉ là kết quả chút ngoài dự đoán, tẩu tử của y tuy cũng vài phần tư sắc nhưng cũng quá kinh diễm, so với các mỹ nhân giang hồ thì thua xa, lúc dù là nhất mỹ nhân thì sư cũng thèm bỏ mắt, đại sư thích chỗ nào của tẩu tử.
Lâm Tiềm xong, cự tuyệt ngay mà hỏi: "Bao nhiêu bạc?"
"Cái gì?" Tiêu Lâu ngây , chút hoài nghi lầm , đại sư luôn coi mỹ nhân, tiền tài và quyền lợi như thứ cặn bã, một lòng hướng tới võ công thế mà hỏi y bao nhiêu bạc?!
Lâm Tiềm chút kiên nhẫn, đang cái gì nữa thì thấy Ngọc Tú tiến nên tạm thời nữa, lên nhận khay trong tay nàng.
Ngọc Tú phòng bếp pha hai ly , lấy một hộp đồ ăn bốn ngăn bỏ đậu phộng ngũ vị, cá khô muối tiêu, kẹo hạt sen bọc và kẹo mận xanh bưng lên.
Nàng thấy mặt Tiêu Lâu đờ đẫn, nhẹ giọng hỏi Lâm Tiềm: "Y làm ?"
Lâm Tiềm đem khay đặt lên bàn, : "Không cần để ý đến y, nàng về phòng nghỉ ngơi cần bận tâm."
Ngọc Tú : "Khách tới là chiêu đãi họ làm .
Chàng giữ y ăn cơm ? Để về nhà nương hái chút rau."
Lâm Tiềm : "Không cần, y sẽ ngay."
Ngọc Tú gật đầu, với : "Chằng mặc thêm áo , trong phòng lạnh hơn bên ngoài, đừng để cảm lạnh."
Lâm Tiềm gật đầu mặc quần áo mặt nàng.
Ngọc Tú liếc khách, thấy y qua đây thì tiến lên giúp chỉnh đốn .
Tiêu Lâu sớm hồn , từ khóe mắt thấy sư với tẩu tử đang ân ân ái ái y nhe răng hít một thấy chút ê răng.
Quay đầu thấy cái khay bàn, tròng mắt y chuyển động cầm quả mận ném trong miệng, gương mặt rối rắm chua sót, hàm răng nhũn , lỗ chân lông nổ tung, y độ chua làm cho run một cái, vội nuốt nhanh bụng.
khi nuốt bụng thì thấy sảng khoái vui sướng, mận xanh nước miếng trong miệng chảy tràn lan, nhịn lấy thêm quả bỏ miệng, đó chua đến run .
Lâm Tiềm tiễn Ngọc Tú đầu thấy sắc mặt y vặn vẹo thì run run.
Tiêu Lâu bất thình lình cái sặc luôn, sặc tới c.h.ế.t sống , cả gương mặt đỏ bừng, nước mắt nước mũi chảy xuống, bộ dạng công tử nhẹ nhàng cũng biến mất.
Lâm Tiềm cau mày y nữa, là thấy đau mắt nẻn chỉ uống , thỉnh thoảng ăn vài viên đậu phộng hoặc một con cá khô, hai món còn chạm .
Tiêu Lâu vất vả lắm mới ho xong, như thể tìm đường sống trong chỗ c.h.ế.t liệt ghế, thở yếu ớt , "Bạc sư đến ý chỉ Phó Đại Thiện Nhân trả bao nhiêu ?"
Lâm Tiềm chỉ nhướng mắt xem như đáp .
Lúc bao giờ hỏi tiền bạc trong những việc , nhưng hôm nay nuôi nương tử nên thể làm ăn lỗ vốn .
Tiêu Lâu bình tĩnh , trong đầu vẫn chút khó tin, mới nửa năm thôi mà đại sư đầu gỗ giống như ăn trúng pháo của thiên hạ, quả nhiên là thành gia lập thất.
Phó Đại Thiện Nhân xác thật đem đại lễ tới cửa, Thượng Thanh Tông tự xưng là môn phái nổi tiếng nên rụt rè một chút, chỉ thu về một ít.
Đợi hai tới phủ của Phó Đại Thiện Nhân sẽ thu thêm.
Tiêu Lâu nhớ về kinh nghiệm của lúc , đại khái thể vất vả bao nhiêu, đó ngẩng đầu lên giơ hai ngón tay với sư y.
Lâm Tiềm một cái, hỏi: "Khi nào ?"
Tiêu Lâu y đồng ý, cả tràn đầy phấn khởi, vội thẳng lưng : "Tết Đoan Ngọ xong là thể ."
Lâm Tiềm gật đầu, bưng chén uống một ngụm, chuyện nữa.
Tiêu Lâu đây là đuổi khách, y cọ tới cọ lui ở đây ăn một bữa cơm sư với tẩu tử chuyện mà giờ thấy sắc mặt của sư y dám , chỉ ngoan ngoãn dậy cáo từ.
Trước khi còn lấy thêm hai quả mận xanh.
Không lâu , Ngọc Tú tới đây thu dọn bàn thấy mâm đồ ăn thì kinh ngạc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Tiềm : "Sao ?"
Ngọc Tú lắc đầu, "Không gì, chỉ là thấy khẩu vị của vị khách chút đặc biệt."
Những quả mận xanh đó nàng làm cho Hạ Tri Hà ăn lúc đang thai nghén, vị nó chua nên ba tháng Hạ Tri Hà ăn nữa.
Ngọc Tú thấy còn dư nửa hủ ném thì tiếc vì nàng mang về để khách bưng lên cho đủ khay, cũng .
những quả mận xanh đó ai chạm qua, nàng luôn bưng lên mấy quả dám để nhiều, nghĩ tới khách hôm nay ăn hết một nửa.
Đây là mận chua dành cho phụ nữ thai mà, Ngọc Tú cảm thán trong lòng, răng của vị khách thật khoẻ..