Bà cụ Cố nhận vì bực bội mà lỡ lời, bà vỗ cánh tay Thẩm Vân Thư: “Vân Thư, cháu đừng nghĩ nhiều, chuyện liên quan gì đến cháu và Tiểu Tri Ngôn cả, đối với bà, Tiểu Tri Ngôn chính là chắt ruột của bà, bà với thằng bé thế nào thì với thằng bé thế , nếu bà cô còn tiếp tục gây rối ngừng, bà cũng sẽ mặc kệ luôn, bao nhiêu năm nay bà quá chiều bà , mới khiến bà ngày càng quá đáng, bà cả nhà họ khó cả đời cũng , nhưng những món nợ kết thúc ở đời của bà, bà tuyệt đối để bà giày vò đến các cháu nữa.”
Thẩm Vân Thư an ủi bà: “Bà cũng đừng bực bội quá, vì Viễn Sơn , chắc bà cũng sẽ ngừng suy nghĩ, bà hình như cũng khá sợ Viễn Sơn đấy ạ.”
Bà cụ hừ một tiếng: “Sao mà sợ chứ, đây Viễn Sơn từng trở mặt với nhà bà một , bà sợ c.h.ế.t khiếp, kể từ đó, bà dám gây chuyện mặt Viễn Sơn nữa, bà chỉ giỏi lựa mà bắt nạt thôi, chọn những quả hồng mềm mà bóp.”
Cố Lan Anh ợ một tiếng, vén rèm cửa bước , một cách mỉa mai: “Hai đang thì thầm to nhỏ chuyện gì thế? Đừng là đấy nhé.”
Bà cụ Cố giật mạnh chiếc áo trong tay, trải phơi lên dây: “Nói gì , cả ngày bà cứ suy diễn linh tinh, với Vân Thư đang chuyện phim ảnh thôi.”
Bà nháy mắt với Vân Thư: “Mau ăn cơm , kẻo muộn giờ .”
Thẩm Vân Thư hỏi: “Bà ăn ạ?”
Trên mặt bà cụ nở thêm nụ : “Bà ăn cùng Tiểu Tri Ngôn , bà thích thằng bé ăn lắm, thằng bé ăn là bà cũng cảm giác thèm ăn.”
Thẩm Vân Thư cũng , giúp bà sửa cổ áo khoác ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/tuong-khac/chuong-98.html.]
Nhà Cố Lan Anh yên , nên bà thể chịu nổi cảnh gia đình khác hòa thuận như , bà bĩu môi, hất tay buông rèm cửa xuống.
Đợi Thẩm Vân Thư nhà, bà dè chừng bà cụ ở ngoài, lẩm bẩm nhỏ: “Làm dâu như cô thì nhàn quá , trưởng bối cơm xong dọn lên bàn, cô mới đường dậy, hồi còn trẻ mà dám như , chồng cho một bạt tai mặt, cô cũng là do trong gia đình ai dạy, lấy chồng mà chẳng cách dâu.”
Mỗi bước mỗi xa
Thẩm Vân Thư múc bát cháo, chỉ đáp : “Bà cụ thương cháu, Viễn Sơn cũng thương cháu, nên cháu ngủ đến khi nào thì ngủ thôi ạ.”
Cố Lan Anh thấy cô còn dám cãi , nhướng mày định mắng, nhưng bà cụ vén rèm bước bà một cái, Cố Lan Anh đành nuốt những lời định bụng, trưng vẻ mặt tươi với Thẩm Vân Thư: “Gương mặt của vợ Viễn Sơn kiểu gì cũng thấy , cần trang điểm mà da vẫn trắng hồng, Viễn Sơn từ nhỏ phúc khí, chỉ bản lĩnh kiếm tiền, mà ngay cả lấy vợ cũng cưới một cô gái xinh hiếm thế , thằng cháu trai nhà chỉ nhỏ hơn Viễn Sơn hai tuổi, nhưng chẳng thể nào so sánh với Viễn Sơn, chênh lệch một trời một vực.”
Thẩm Vân Thư lặng lẽ húp một ngụm cháo, đáp lời, cô cũng quá ngạc nhiên với bộ dáng hai mặt của bà , mặt khác thì giữ bộ dạng là một trưởng bối bụng, lưng , nếu cô vì chuyện gì đó mà thật sự xé toang mặt với bà , thì cái "trưởng bối bụng" cũng thể đổ hết lên tiểu bối là cô đây, thủ đoạn tính là cao siêu, nhưng đôi khi hiệu quả.
Bà cụ cũng để ý đến Cố Lan Anh, bếp, bưng cho Thẩm Vân Thư chiếc bánh rán nóng hổi còn ở chảo, bảo cô ăn cái .
Cố Lan Anh thấy ai để ý đến cũng thấy hổ, bà xuống ghế, cầm lấy một chiếc bánh rán nóng hổi và bắt đầu ăn tiếp, bà quen những chuyện ngang ngược, nhưng trong lòng cũng một cuốn sổ rõ ràng, bà rõ giới hạn của trai và chị dâu ở , nên cũng rõ lúc nào nên bày bộ mặt nào.
Thẩm Vân Thư ăn xong, với bà cụ hôm nay cô sẽ đến đón Tiểu Tri Ngôn tan học, đạp xe cửa, rẽ khỏi hẻm, cô thấy một chiếc xe màu đen đang chạy tới.
Chiếc xe chạy nhanh, ngang qua còn tạo thành một làn gió mạnh, Thẩm Vân Thư giữ c.h.ặ.t t.a.y lái, đợi xe qua tiếp tục đạp về phía , chiếc khăn quàng đỏ bay phấp phới trong gió rơi xuống, chiếc xe vòng trở , chặn ngang đường của Thẩm Vân Thư.